Trước cửa ký túc xá, Thời Hạc cúi đầu, duỗi ngón tay gỡ góc áo mà Nguyễn Tri Miên đang níu chặt. Khóe môi anh hơi cong lên, giọng nói dịu dàng:
“Đừng khó xử, anh không giận em.”
“Giữa người với người, gặp được nhau là do duyên phận. Mà anh… trời sinh đã kém duyên với thiên hạ.”
Để chứng minh mình không giận, Nguyễn Tri Miên kéo anh lại gần cửa, gương mặt nhỏ nhắn đầy lưỡng lự, giọng ấm ức:
“Anh… đừng đi mà.”
Cầu Cầu cũng không từng nói cho cậu biết Thời Hạc lại đáng thương như thế này. Vừa nghe anh nói, tim cậu như bị bóp chặt, rầu rĩ khó chịu.
“Em đâu có ghét anh, em đã nói rõ hết với anh rồi mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play