Trong lòng Giản Miên khẽ run lên, ánh mắt nhìn vào đôi mắt sâu như xoáy nước của Bùi Yến Kinh, cảm giác như từng vòng xoáy đang hút cô chìm vào, không cách nào thoát ra được.
Giây tiếp theo, cả người cô đã bị anh bế bổng lên.
“Em gái phải ôm cho chắc đấy, đừng có mà lại nhũn chân nữa.”
Ánh mắt Bùi Yến Kinh hơi hạ xuống, nhìn gương mặt xinh đẹp của Giản Miên, nơi đuôi mắt anh khẽ cong lên một cách quyến rũ.
Giản Ngọc đứng bên cạnh, luôn cảm thấy lời của Bùi Yến Kinh mang hàm ý nào đó, nhưng nhất thời không bắt được mấu chốt.
“Cậu nói cái gì đấy, đó là em gái tôi đấy.”
Giản Ngọc vỗ nhẹ lên vai Bùi Yến Kinh, mang theo vài phần cảnh cáo.
“Anh về rồi sao!” — Bùi Mộ vui mừng bước ra, nếu không phải thấy Bùi Yến Kinh đang bế Giản Miên, chắc đã nhào lên ôm lấy anh rồi.
Bùi Mộ khựng lại, ngay sau đó là sự chất vấn đầy ghen tức:
“Anh Yến Kinh, người anh đang bế là ai? Sao cô ta lại được anh bế!”
Bùi Yến Kinh hơi chau mày, từ khi Bùi Mộ còn là Giản Mộ, anh đã cảm thấy khó ưa rồi.
Huống hồ bây giờ anh biết rõ Bùi Mộ vốn không phải người nhà họ Giản, thậm chí còn từng ra tay với Giản Miên.
“Liên quan gì đến cô.”
Bùi Yến Kinh buông ra một câu lạnh nhạt, rồi bế Giản Miên đi thẳng về phía trước.
Lúc ngang qua Giản Mộ, Giản Miên bất ngờ quay đầu lại, mỉm cười:
“Chúc chị may mắn, Bùi Mộ.”
Giọng cô không lớn, chỉ vừa đủ để người đang bế mình và Bùi Mộ nghe thấy.
“Cô!” — Bùi Mộ siết chặt tay, hung dữ trừng mắt nhìn Giản Miên.
Tại sao chứ!
Rõ ràng cô ta đã chuẩn bị mọi kế hoạch chu toàn, theo như tính toán của cô, Giản Miên căn bản không thể còn sống mà bước ra khỏi đó!
Chẳng lẽ giữa chừng xảy ra sai sót?
“Bùi Mộ, Miên Miên trở về rồi, em không vui sao?” — Giọng Giản Ngọc vang lên khiến Bùi Mộ giật mình.
Cô vội quay đầu nhìn Giản Ngọc, thấy trong mắt anh mang theo ý cười, mới nhẹ nhàng thở phào.
“Không phải, em chỉ là quá bất ngờ khi thấy anh Yến Kinh lại bế một cô gái trở về, không kịp nhận ra là... Giản Miên thôi.”
Giản Ngọc gật đầu: “Vào nhà đi, chắc ba mẹ có chuyện muốn nói.”
Muốn nói chuyện?
Chuyện gì cơ? Chẳng lẽ đã phát hiện ra việc cô làm rồi?
Tim Bùi Mộ đập dồn dập, lo lắng bước theo sau vào trong nhà.
“Cái gì? Con đã đến đường đua xe?”
— Bùi Mộ vừa vào phòng khách đã nghe thấy tiếng giật mình từ mẹ Giản.
Cô hoảng hốt nhìn về phía ba mẹ đang ngồi trên sofa, rồi lại liếc sang Giản Miên đang ngồi bên cạnh.
“Vâng… Nếu không phải anh đến kịp thời cứu con… thì con e rằng… e rằng…”
Nói tới đây, Giản Miên bắt đầu nức nở, vai khẽ run, trông vô cùng đáng thương.
Mẹ Giản vốn đã luôn cảm thấy có lỗi với cô con gái ruột này, nay vừa thấy cô khóc, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
“Miên Miên yên tâm, ba con đã cho người điều tra rồi, một khi tra ra ai là người đứng sau, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Ba Giản cũng gật đầu:
“Mẹ con nói đúng đấy, Miên Miên. Giờ con đã trở về nhà, ba sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt con nữa.”
Giản Miên ban đầu chỉ giả vờ khóc, nhưng càng nghe càng cảm động, cuối cùng thật sự bật khóc.
Ở nhà họ Bùi, cô chưa từng được nghe những lời như thế.
______“Con gái, con khiến ba quá thất vọng rồi!”
______“Chỉ là một con chó săn, vậy mà bị thương đến mức đó cũng không dám giết!”
______“Nếu muốn làm con gái của ta, thì hãy đánh bại những người đó!”
______“Hừ! Không nghe lời thì đi giam vào ngục nước!”
Giọng nói lạnh lùng của cha nuôi vang vọng như ác mộng, khiến Giản Miên ôm đầu, toàn thân run rẩy.
Những người khác tưởng cô khóc quá dữ dội, ai nấy đều lộ vẻ áy náy sâu sắc.
Chỉ có Bùi Yến Kinh biết, cô lúc đầu là đang diễn kịch.
Vậy rốt cuộc là điều gì khiến người con gái không tim không phổi này đột nhiên xúc động đến mức không thể kiềm chế?
“Được rồi được rồi, Miên Miên cả ngày chưa ăn gì, để dì Trương nấu chút gì đó, ăn rồi nghỉ ngơi.”
Giản Ngọc vội bước lên kéo mẹ và em gái ra.
“Cả ngày không ăn? Vậy thì không được, khỏi phiền dì Trương, để ba đi nấu.”
Nói rồi, ba Giản đứng dậy đi vào bếp.
Giản Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
“Ba… ba biết nấu ăn ạ?”
Mẹ Giản bật cười trong nước mắt:
“Mẹ thì không biết rồi, nhưng ba con nấu ăn ngon lắm!”
Nhìn cảnh mẹ con vừa khóc vừa cười ôm lấy nhau, Bùi Mộ siết chặt tay, ghen tức ngập tràn trong mắt.
Dựa vào đâu?
Cô ta vừa mới trở về, vậy mà ngay cả ba — người chưa từng vào bếp — cũng đích thân nấu ăn cho cô!
Còn bản thân mình, từ nhỏ đến lớn chỉ nghe mẹ và bảo mẫu nói chứ chưa từng được ăn thử!
Ánh mắt Giản Ngọc và mẹ đều đổ dồn về phía Giản Miên, ánh mắt của Bùi Mộ dần tràn đầy oán hận.
Cô cảm thấy có người đang nhìn mình, liếc sang, liền bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười đầy châm biếm của Bùi Yến Kinh — trong đó chẳng che giấu sự ghét bỏ.
Tim Bùi Mộ run lên, sợ vừa nãy bản thân lộ ra điều gì bị anh nhìn thấy.
“À đúng rồi, Miên Miên, đây là… Bùi Mộ.”
Mẹ Giản ý thức được mình đã bỏ qua con gái nuôi, nên hơi áy náy giới thiệu.
“Vừa rồi ngoài cổng con cũng gặp rồi, là một chị gái rất xinh đẹp.”
Bùi Mộ sinh sớm hơn Giản Miên vài tiếng, nên gọi một tiếng “chị” cũng chẳng có gì sai.
Nhưng trớ trêu thay, giữa họ thật sự là hai đứa trẻ bị đánh tráo.
Một người thay thế hưởng hạnh phúc suốt hai mươi năm, một người chịu khổ suốt hai mươi năm trong bóng tối.
Bùi Mộ nghiến răng, nặn ra một nụ cười, cô đúng là đẹp, nhưng đứng trước Giản Miên, lại giống như một con vịt xấu xí.
“Miên Miên, ba con và mẹ nghĩ rằng, nếu Mộ Mộ không muốn quay về nhà kia, thì nhà họ Giản sẽ nhận nuôi con bé, như vậy có thêm người bầu bạn với con. Nhưng con yên tâm, sự thật là gì, ba mẹ sẽ không giấu diếm thiên hạ. Con chính là công chúa nhỏ thật sự của nhà họ Giản, điều này không ai, không điều gì có thể thay đổi.”
Mẹ Giản nhìn Giản Miên đầy lo lắng, ánh mắt trong veo của con gái khiến bà càng thấy áy náy.
“Tất nhiên, đây không phải là quyết định, mà là muốn hỏi ý con, nếu con không đồng ý, ba mẹ sẽ không miễn cưỡng.”
Giản Miên cảm nhận được sự dè dặt từ mẹ, trong lòng khẽ ấm áp.
Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối mặt với cha mẹ ruột và anh trai chưa từng gặp mặt.
Cũng đã chuẩn bị mọi thứ để đấu với kẻ cướp chỗ — Bùi Mộ. Nhưng không ngờ mọi sự chuẩn bị đều không cần dùng đến.
Cha mẹ ruột rất yêu cô, ngay cả khi nói chuyện cũng cẩn trọng, sợ cô không vui.
“Không sao đâu mẹ, nếu chị ấy thích nơi này thì cứ ở lại.”
Giản Miên cười nhìn Bùi Mộ:
“Con mới đến Thượng Hải, còn chưa quen đường, có chị ở bên cũng tiện nhiều lắm.”
Nhưng Bùi Mộ lại nhìn ra sự khinh thường trong ánh mắt cô.
Cô ta là cái thá gì mà dám dùng ánh mắt đó nhìn mình!
“À này, Yến Kinh, chắc cậu biết rõ phòng của tôi nhỉ, bên trái phòng tôi là phòng của Miên Miên, cậu đưa em ấy lên xem thử đi, tôi muốn nói chuyện riêng với mẹ một chút.”
Từ nãy giờ như người tàng hình, Bùi Yến Kinh lúc này mới đứng dậy, đưa tay kéo Giản Miên.
“Đi nào em gái, để anh Yến Kinh của em dẫn em đi xem phòng.”
Không biết có phải là ảo giác của Giản Miên không, cô luôn cảm thấy giọng điệu của anh vô cùng kỳ quái.
Nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều, vì Bùi Yến Kinh đã nửa kéo nửa ôm cô lên lầu.
“Vừa rồi diễn xuất không tồi, có muốn anh Yến Kinh của em thưởng cho chút không?”
Vừa bước vào phòng, cánh cửa đã bị Bùi Yến Kinh đóng sầm lại, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng khóa cửa.
Giây sau, người đàn ông từ phía sau ôm chầm lấy cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
“Gọi tiếng ‘anh Yến Kinh’ ngọt ngào kia cho anh nghe thử xem nào.”
Giản Miên không đáp, nhưng bàn tay to lớn kia đã bắt đầu không an phận.
Ai bảo anh cấm dục cơ chứ!
Rõ ràng là dục vọng tận xương tận tủy!
“Yến Kinh…”
Giản Miên nhịn không nổi nữa:
“Anh Yến Kinh!”