Màn đêm buông xuống như một lớp mực đen, bao trùm lên trường đua phía đông thành phốc.  

"Bùi gia! Bùi gia! Bùi gia!"  

Những tiếng hò reo chói tai hòa cùng âm nhạc ồn ào khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía chiếc xe máy màu đen lạnh lùng đang lao vun vút trên đường đua.  

"Áaaaaa thắng rồi, thắng rồi!!!"  

"Chết tiệt, lại thua mất 10 củ!"  

"Không phải nói Bùi Yến Kinh đang ở Xiêm Thị không kịp về dự trận đua này sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện? Làm lão thua mất 20 củ!"  

Giữa những tiếng hò hét và chửi rủa, chiếc xe máy màu đen thực hiện một cua gấp đẹp mắt rồi dừng lại ở khu vực nghỉ ngơi.  

Người đàn ông bước xuống, tháo chiếc mũ bảo hiểm đen ra, lộ ra mái tóc bạc ánh kim cắt ngắn gọn gàng.  

"Hôm nay tay đua ổn đấy? Vượt Lão Tam cả một vòng."  

Phía sau, Giản Ngọc từ chiếc xe màu xanh bước xuống, vuốt ngược mái tóc rồi đi tới vỗ vai anh ta.  

"Tạm được."  

Người đàn ông lạnh lùng mím môi, ánh mắt lướt qua đám đông rồi dừng lại khi đang chuẩn bị bật lửa châm thuốc.  

Trong góc tối, mấy gã đàn ông đang vây quanh một bóng trắng mảnh mai.  

"Đi nghỉ trước đi."  

Giản Ngọc tưởng anh mệt vì vừa xuống máy bay đã lao vào đường đua, liền vỗ vai anh:  

"Lát nghỉ ngơi xong xuống uống rượu, Lão Tam bọn họ muốn hỏi cậu chuyện... bên đó."  

"Ừ."  

Nhận được câu trả lời, Giản Ngọc quay lại tiếp tục đua.  

Chỉ trong chớp mắt, Bùi Yến Kinh đã thấy mấy gã kia kéo nhau vào quán bar, ánh mắt anh chỉ kịp lướt qua đôi chân trắng muốt thon thả của cô gái.  

Bên trong quán bar, một tấm biển "Cấm vào" được dựng trước cửa nhà vệ sinh.  

"Chết tiệt, hàng ngon như này mấy đời mới gặp!  Rót! Rót hết cho ả uống đi!"  

Trong nhà vệ sinh, gã đàn ông vừa định chạm vào khuôn mặt xinh đẹp thì bị một lực kéo mạnh vào cổ áo.  

Ngay sau đó, hắn bị ném ra xa.  

"Thằng chó nào dám phá chuyện tốt của lão tử!"  

Gã đàn ông chửi ầm lên, nhưng khi nhìn thấy người đến, cả bọn vội vàng bỏ chạy.  

Không có hai gã đàn ông đỡ, Giản Miên lảo đảo rồi ngã xuống đất.  

Bùi Yến Kinh xoay chiếc bật lửa giữa những ngón tay thon dài, ánh mắt nheo lại quan sát kỹ "con thiên nga lạc lối" này.  

"Ho... ho... ho..."  

Giản Miên bị rượu mạnh làm cho nghẹn cổ, ho sặc sụa.  

Vài sợi tóc rơi xuống cổ trắng ngần, theo nhịp thở gấp gáp mà lay động, càng tôn lên vẻ yếu ớt mảnh mai.  

"Anh... anh là ai?"  

Đôi mắt cô đẫm nước, tựa như mặt hồ phủ sương, mơ màng khó nắm bắt. Vốn dĩ trong veo, giờ lại bị lớp men say che mờ, thấp thoáng nét đỏng đảnh.  

"Anh có thể... đưa em đến bệnh viện được không?"  

Bùi Yến Kinh bất ngờ cười khẽ, ngón tay bật lửa tạo ra ánh lửa nhỏ chiếu lên khuôn mặt anh, toát lên vẻ tàn nhẫn khó lường.  

Anh cúi người, dùng tay nâng cằm Giản Miên lên.  

"Không biết tôi là ai?"  

Sao có thể không biết chứ?  

Cô chính là người được phái đến để tiếp cận mục tiêu này - thiếu gia Bùi gia ở Xiêm Thị, Bùi Yến Kinh!  

Còn cô, là con gái bị nhầm lẫn trong gia tộc.  

Giản Miên cúi mắt, giấu đi những cảm xúc phức tạp.  

Đôi bàn tay nóng bỏng của cô nắm lấy cổ tay Bùi Yến Kinh.  

"Bọn họ... bỏ thuốc vào rượu, ho..."  

Đôi môi cô hé mở, hơi thở gấp gáp. Đôi môi ửng hồng như quả anh đào chín mọng, mời gọi người ta thưởng thức.  

Bùi Yến Kinh không vội, thản nhiên nhìn cô.  

"Ai cử cô đến?"  

Ngón tay lạnh lùng vuốt má cô, nhưng vẫn không lạnh bằng giọng điệu của anh.  

"Em... em khó chịu quá..."  

Giản Miên như mèo con dụi đầu vào lòng bàn tay anh, ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn.  

Ánh mắt Bùi Yến Kinh lướt xuống, nhìn đôi chân cô đang cọ vào nhau.  

Dưới váy trắng mỏng manh là đôi chân thon dài trắng nõn, xương mắt cá gọn gàng.  

Mỹ nhân trước mắt, nhưng ánh mắt Bùi Yến Kinh càng lúc càng lạnh.  

"Bọn họ thật dụng tâm, loại người nào cũng có thể tìm được."  

Giản Miên mắt lờ đờ, nhưng đầu óc lại tỉnh táo vô cùng.  

Liều thuốc này chưa bằng một nửa lúc huấn luyện, làm sao khiến cô thực sự mất kiểm soát?  

Nhưng lời của Bùi Yến Kinh khiến lòng cô chùng xuống.  

Quả nhiên không hổ là người khiến dưỡng phụ đau đầu.  

Ý nghĩ thoáng qua, Giản Miên đã ngẩng đầu lên, hai tay vòng qua cổ Bùi Yến Kinh, kéo anh lại gần.  

"Em không biết anh là ai... xin anh cứu em..."  

Như mèo con, cô dùng môi mình ma sát vào cằm anh, hơi thở nóng phả vào tai Bùi Yến Kinh.  

Mắt thấy tai người đàn ông lạnh lùng ửng đỏ.  

"Xin anh... cứu em được không?"  

Ánh mắt Bùi Yến Kinh tối sầm, anh nhìn chằm chằm vào bức tường sau lưng cô, tay kia từ từ đặt lên cổ mảnh mai.  

"Ực..."  

Giản Miên bị bóp cổ, đè vào tường.  

"Nói, rốt cuộc là ai cử cô đến?"  

Cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trống rỗng trong giây lát. Cô nhìn người đàn ông tàn nhẫn trước mắt.  

"Giờ nói ra, tôi có thể tha cho cô."  

Giọng Bùi Yến Kinh lạnh như băng.  

Một năm nay, những người phái đến để quyến rũ anh không ít thì nhiều.  

Giờ đột nhiên xuất hiện một người khác biệt, lại đầy khả nghi như vậy.  

Không nghi ngờ mới là chuyện lạ.  

Một tay bóp cổ cô, tay kia lục soát khắp người. Cô mặc váy, chỉ có chiếc điện thoại rơi trên sàn.  

Bùi Yến Kinh nhặt lên, màn hình khóa là ảnh cô.  

Anh mở ra, bất ngờ là không có mật khẩu.  

Danh bạ, WeChat, ứng dụng mua sắm, không có gì khả nghi.  

Bùi Yến Kinh không tin, vén váy lên tận đùi.  

Làn da trắng nõn hiện ra khiến anh hiếm hoi ngây người hai giây.  

Sao có thể không có gì?  

Chẳng lẽ gia tộc kia đã khôn ra, cử người không có hình xăm gia tộc đến?  

Bùi Yến Kinh nhíu mày, không tin, bế cô lên.  

Tay rời khỏi cổ, không khí tràn vào khiến Giản Miên háo hức hít thở.  

Khi tỉnh lại, cô đã bị đặt lên bồn rửa mặt.  

Vòi nước mở, dòng nước chảy ra, liều thuốc nhỏ khiến cơ thể cô có chút phản ứng.  

Cô cố ý rên nhẹ bên tai anh.  

Quả nhiên, cả người anh cứng đờ.  

Chẳng lẽ... còn là trai tân?  

Bùi Yến Kinh nắm vai Giản Miên, kéo cô ra xa, cau mày như muốn giết người.  

Anh hứng nước rồi lau lên đùi cô.  

"Đau... đau quá..."  

Giản Miên giọng nghẹn ngào, giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh.  

"Em không cần anh giúp nữa, tránh ra, tránh ra..."  

Cô đẩy Bùi Yến Kinh ra, loạng choạng bước xuống rồi chạy khỏi nhà vệ sinh.  

Bùi Yến Kinh nhìn theo bóng cô biến mất, trước mắt vẫn hiện lên vùng đùi đỏ ửng do anh chà xát.  

"Chẳng lẽ... cô ta thật sự không phải?"  

Vừa bước ra, anh đã thấy Giản Miên bị mấy gã đàn ông vây quanh, một tên sắp chạm vào bờ vai trắng nõn.  

Giản Miên nhìn anh qua đám đông, đôi mắt đẫm lệ đầy vẻ cầu cứu.  

Cơ thể phản ứng nhanh hơn lý trí.  

Khi tỉnh lại, anh đã bẻ gãy ngón tay tên kia.  

Cảm giác bị kiểm soát khiến anh khó chịu.  

Ánh mắt Bùi Yến Kinh ngập tràn sát khí, ném tên đàn ông đang r*n rỉ xuống đất.  

"Động vào người của tôi, muốn chết?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play