Gian phòng tối om, Giản Miên mở mắt tỉnh giấc.
Cô bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để dòng nước ấm xối thẳng lên mặt. 

_______

Ở Xiêm Thị, gia tộc Bùi thao túng cả một vùng trời.  
Nhưng nội bộ Bùi gia tranh đấu vô cùng khốc liệt, chia làm bản gia và phân gia.  

“Hiện tại phân gia ngày càng lộ rõ ý đồ, muốn lật đổ bản gia.”  
Gương mặt Bùi Yến Kinh mờ ảo trong làn khói thuốc. Cố Tư Hàn và Giản Ngọc đều là người Hộ Thị, gia tộc của họ cũng phát triển tại đó. 
Nhưng gần đây, Cố gia có ý mở rộng sang Xiêm Thị phát triển du lịch, nên Bùi Yến Kinh mới nói nhiều như vậy.  

“Chuyện này chúng ta đều biết, cậu là thiếu gia của bản gia, bố mẹ cậu sợ cậu bị phân gia nuốt chửng nên mới đưa cậu sang Trung Quốc sinh sống.”  
Cố Tư Hàn nói khẽ. Anh và Giản Ngọc quen nhau từ nhỏ do mối quan hệ gia tộc. 
Còn Bùi Yến Kinh... là do Giản Ngọc nhặt về.  
Họ đều đam mê đua xe. Một lần, phanh xe máy của Giản Ngọc bị hỏng, anh buộc phải nhảy khỏi xe lăn xuống dốc.  
Dưới chân đồi, anh phát hiện ra Bùi Yến Kinh.  
Lúc đó, Bùi Yến Kinh toàn thân đầy máu, xe máy bị phân gia động thủ, khiến anh lăn cả người lẫn xe xuống dốc.

“Nhưng tôi thực sự tò mò, phải chăng người nhà phân gia đều tàn nhẫn đến thế?”  

Bùi Yến Kinh chợt nhớ đến điều gì, khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm.

“Tộc trưởng phân gia chỉ có một đứa con gái duy nhất, sống còn không bằng chó. Nghe nói từ năm 5 tuổi đã bị bắt luyện tập, ban đêm ngủ trên sàn nhà, ban ngày đánh nhau đến chết với đàn ông trong võ đài.” 
Lời này của Bùi Yến Kinh khiến Giản Ngọc ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ kinh ngạc. 
“Trên đời này, lại có cha mẹ vô nhân tính đến thế? Muốn có con trai thì cứ đẻ tiếp, hà cớ gì bắt một cô gái chịu khổ?” 

Bùi Yến Kinh bật cười, tắt điếu thuốc trong gạt tàn.  
“Cũng thật trùng hợp, con gái hắn sinh ra được một ngày thì bố tôi vô tình đá một cước, mất luôn khả năng sinh sản.” 

Giản Ngọc: “...Đây là trùng hợp kiểu gì?”  

“Đây là bản kế hoạch phát triển, bố tôi bắt tôi phải đưa cho cậu hôm nay.” 
Cố Tư Hàn đập mạnh tập tài liệu lên bàn, xoa trán đầy mệt mỏi. 

Suốt hai tiếng đồng hồ, Bùi Yến Kinh chỉ ngồi thẫn thờ, Giản Ngọc cắm mặt vào điện thoại.  
Cố Tư Hàn thấy mọi người chẳng còn tâm trạng nói chuyện, định đề nghị giải tán thì bỗng thấy một cô gái mặc váy trắng bị đẩy thẳng về phía họ.  
Chân vấp ngã, cô quỵch xuống sàn ngay trước mặt họ. 

Bùi Yến Kinh - người vừa ngồi thờ thẫn - bỗng động đậy, gân xanh trên trán nổi lên. 
Giản Ngọc - người vừa cắm mặt vào điện thoại - ngẩng đầu lên, thậm chí buông điện thoại chạy thẳng tới.  
Chỉ có Cố Tư Hàn là ngơ ngác.  

"Miên Miên, là Miên Miên phải không?" Giản Ngọc quỳ xuống, nhìn Giản Miên đầy lo lắng.  
Với đứa em gái này, anh cảm thấy vô cùng áy náy.  
So với đứa em gái được gia đình nuôi dưỡng trong nhung lụa, cô em này sống ở Xiêm Thị vô cùng khổ cực, nghe nói ngày nào tan học cũng phải đẩy xe đi bán hàng rong, còn thường xuyên bị côn đồ quấy rối.  

“Em không sao.” 
Giản Miên ngẩng đầu, đôi mắt ẩn nhẫn đầy cam chịu đập vào mắt Giản Ngọc. 
"Anh là...?" Giản Miên như đang cố nhận diện, sau đó vừa mừng rỡ vừa kìm nén gọi: “Anh hai?”  

Tiếng gọi này khiến Bùi Yến Kinh ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt tối sầm. 
Giản Ngọc thì tròn mắt vui sướng, quay sang nhìn đám nam nữ vừa bắt nạt em gái mình. 
“Xin lỗi Giản thiếu gia! Bọn em không biết đây là em gái cậu, xin lỗi, xin lỗi!”  
Chưa kịp Giản Ngọc động thủ, mấy người kia vừa xin lỗi vừa bỏ chạy.  

“Sao tôi không biết Giản gia lại có thêm một cô em gái?” 
Giọng Bùi Yến Kinh lạnh băng, đến mức Giản Ngọc cũng rùng mình.  
“Hai tháng nay cậu không có ở đây, nên chưa kịp nói.”  
Giản Ngọc cố gắng giải thích, đỡ Giản Miên đứng dậy. 
Anh khéo léo giữ váy cô không bị nhăn, chỉ có điều đầu gối Giản Miên hơi đỏ. 

Bùi Yến Kinh nhìn Giản Miên, cô luôn cúi đầu không dám nhìn anh. Không biết là vì chuyện vừa xảy ra, hay vì cô đã lừa anh mà không dám ngẩng mặt. 

“Nào, Miên Miên, ngồi cạnh anh.” 
Giản Ngọc lấy gối sofa đặt lên đùi Giản Miên để tránh lộ.  
Bùi Yến Kinh nhìn bàn tay Giản Miên đặt lên đầu gối Giản Ngọc, ngón tay còn nhẹ nhàng xoa xoa, trong lòng bỗng dâng lên một luồng tức giận. 
Nhìn thật chướng mắt. 

“Mẹ kiếp, dám bắt nạt em gái tao, nhìn đầu gối bầm tím này xem...” 
Giản Ngọc đau lòng, Giản Miên thì áy náy.  
Cô liếc nhìn Bùi Yến Kinh, vô tình gặp ánh mắt lạnh lùng đầy châm biếm của anh.  

“Giải thích đi, 'em gái ruột' là thế nào?”  
Bùi Yến Kinh nhìn Giản Miên cúi đầu như mèo, giọng càng thêm lạnh.  

“Một tháng trước, Mộ Mộ gặp tai nạn, cần truyền máu, nhưng ai ngờ cô ấy hoàn toàn không cùng huyết thống với mình.”  
Cố Tư Hàn nhịn cười đến mức méo miệng.  
“Bố tôi tưởng mẹ tôi ngoại tình, nhưng sau khi quỳ một đêm ngoài cửa thì không nghĩ vậy nữa. Sau đó cả nhà tôi đến bệnh viện kiểm tra, kết quả tìm được em gái ruột thật sự.”  

Dù mọi chuyện có vẻ hợp lý, Bùi Yến Kinh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.  
“Em gái người ở đâu?” 
Hai từ "em gái" được anh gọi đầy khinh bỉ. 

Giản Miên ngẩng mặt nhìn anh: “Xiêm Thị.” 

Bùi Yến Kinh: ?  
Anh nhíu mày, lần đầu thấy gián điệp nào thành thật đến thế.  

“Miên Miên đã chịu nhiều khổ cực ở Xiêm Thị, lần này về đây, bố mẹ và anh đều sẽ bù đắp cho em.”  
Giản Ngọc vuốt mái tóc mềm mại của Giản Miên.  

“À, vừa nãy Yến Kinh nói thấy em ở quán bar này, sao em lại đến đây?” 
Nơi này không phải chỗ dễ tìm, một cô gái vừa từ Xiêm Thị về làm sao tự tìm được?  

“Em nhận được tin nhắn này nên mới đến.” 
Giản Miên lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn.  
“Tin nhắn bảo em đến đây tìm anh, nói anh đang bận, để em tự tới.” 

Giản Ngọc cầm điện thoại, nhìn nội dung tin nhắn rồi nhíu mày, ghi lại số điện thoại rồi đưa cho Bùi Yến Kinh.  
Đoạn tin này anh đã xem, cũng chính vì nó mà nghi ngờ về thân phận Giản Miên giảm đi nhiều. 

“Em đi vệ sinh một chút.”  
Giản Miên nói với Giản Ngọc, anh không yên tâm, định nhờ một cô gái đi cùng, nhưng Bùi Yến Kinh đã lên tiếng:  
“Tôi cũng đi, cùng nhau.” 

Giản Ngọc hơi ngạc nhiên, nhưng đang bận gọi điện cho mẹ nên không để ý. 
“Vâng, cảm ơn Bùi ca.”  
Anh ra hiệu bảo Giản Miên đi theo Bùi Yến Kinh. 

Đến nhà vệ sinh, Giản Miên vừa định vào NVS nữ thì bị Bùi Yến Kinh kéo mạnh vào NVS nam. 
Anh còn không quên treo biển "Cấm vào" trước cửa.  

“Anh làm gì vậy, buông em ra!”  
Giản Miên giãy giụa, nhưng bị Bùi Yến Kinh ép chặt vào tường, không nhúc nhích được.  

“Câu này nên để tôi hỏi em mới đúng.” 
Ánh mắt Bùi Yến Kinh nheo lại, nguy hiểm rõ ràng.  
“Em là người được phân gia nuôi dưỡng từ nhỏ, hay bị mua chuộc vào đây hả, tiểu gián điệp?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play