Lời đã nói ra, sao có thể nuốt lại, Thượng Doanh Doanh đối diện với ánh mắt của Yến Tự Lễ, nhẹ giọng đáp:
“Dĩ nhiên.”
Lời vừa dứt, chợt thấy mắt Yến Tự Lễ hơi cong, như băng giá đầu xuân tan chảy, khiến người ta bất giác nhớ tới câu “hoa đào cười trước gió xuân”. Trong đôi mắt ấy hiện lên ánh sáng rực rỡ, khi cười càng lộ rõ nếp mí, chẳng trách dân gian gọi đây là “mắt chứa tình”.
Hoàng đế có tướng mạo như vậy, quả thực không nên thường xuyên cười, sẽ khiến người ta thấy quá đỗi dịu dàng.
Thượng Doanh Doanh ngẩn người suy nghĩ, lại cảm thấy khó hiểu, rõ ràng nàng không nói gì kinh thiên động địa, sao lại khiến tính khí của vạn tuế gia dịu lại rồi?
Thấy Thượng Doanh Doanh chỉ vài câu đã sắp nằm yên dưới móng rồng mà vẫn không hay biết, Yến Tự Lễ dần thu lại nụ cười.
Lừa gạt người ngốc thế này, thật chẳng vẻ vang gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play