Trời tối mà đèn đuốc còn chưa thắp, giờ Dậu, Oanh Thời và Mặc Hâm đã đứng ở cửa phòng trà, tranh nhau muốn vào chính điện trực đêm cho hoàng đế, ngoài mặt thì nói là muốn chia sẻ công việc với Ngọc Phù.
Hai người này ôm tâm tư gì, Thượng Doanh Doanh nhìn thấu như lòng bàn tay, nhưng không nói toạc ra, chỉ sảng khoái đồng ý, nhường việc trực đêm rót nước lại cho họ.
Cung nữ hầu hạ trước mặt hoàng đế mà được sủng hạnh, ở trong cung là chuyện quá đỗi bình thường. Như thể muỗi rơi xuống ao, cũng chẳng bắn lên được một giọt nước.
Nhưng được hoàng đế để mắt tới là một chuyện, mà trở mình làm chủ tử lại là chuyện khác. Triều trước của tiên đế, những cô nương lỡ thì không ngoi lên nổi ở trước mặt hoàng đế, đã gần như chất đầy cả dãy nhà phía đông, đến chết cũng không giành được cái danh phận nào.
Người dám đánh cược thì phải tự chịu lời lỗ, Thượng Doanh Doanh không học theo, cũng chẳng bình luận, chỉ mong họ càng đi trực đêm nhiều hơn, bản thân thì có thể ngủ một giấc yên lành.
Tối hôm ấy, Thượng Doanh Doanh và Hạnh Thư châm đèn thêu hoa trong phòng, trò chuyện tán gẫu.
Ai ngờ càng nói càng hợp, mãi đến canh ba mới tắt đèn đi ngủ qua loa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT