Tác giả: Não Thùy Thể
Tôi muốn đi tìm hai đứa trẻ mà tôi đã nhìn thấy trên vách núi hôm đó.
Xuyên qua hành lang hẹp hẹp, u tối, tôi áp sát góc tường, lén lút mò đến một căn phòng dường như có người ở. Cánh cửa gỗ cũ kỹ giống hệt nhau khép hờ, cậu bé trong phòng quay lưng lại với tôi, ngồi trên ghế, không rõ đang làm gì. Tôi cẩn thận phân biệt mái tóc xoăn màu nâu sẫm của cậu, cảm thấy hẳn là cậu bé hôm đó ở vách đá không sai.
Tôi khom lưng, nhẹ nhàng đặt một túi bánh quy nhỏ vào khe hở của cánh cửa đang mở. Trên túi có thắt một chiếc nơ hình bướm gắn một mảnh giấy nhỏ chữ viết thanh thoát, trên đó là lời chúc “God bless you” do tôi viết tay. Tuy không có tác dụng quá lớn, nhưng tôi vẫn hy vọng nó có thể giống như “bánh quy may mắn” ở thời đại của tôi, mang lại vận may cho cậu bé, xua tan nỗi sợ hãi của cậu.
Tìm thấy một bé gái tóc vàng khác đang ngủ trên chiếc giường nhỏ không sai biệt, tôi đặt bánh quy xuống. Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thoảng qua, vô tình thổi một tờ giấy cũ kỹ màu vàng nhạt trong phòng đến chân tôi.
Tôi tiện tay nhặt lên, theo bản năng liếc nhìn những dòng chữ trên đó, rồi bỗng nhiên khựng lại động tác trong tay.
Những câu chữ ban đầu được viết bằng mực đen trên tờ giấy đại khái là như thế này:
“
Ngày 1 tháng 2 năm 1935
Đáng chết, cái tên tạp chủng nhỏ đó không biết bằng cách nào lại phát hiện ra kế hoạch của tôi và Denis, thế mà lại không đi vào căn nhà đó. Lần sau, đợi lần sau, tôi nhất định sẽ cho hắn một bài học! Thật không biết cái thứ quỷ quái đó làm sao lại được sinh ra từ cái lỗ đít của con điếm mẹ hắn, ghét bỏ y như vậy!
Ngày 16 tháng 3 năm 1935
Ôi Chúa ơi! Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời! Tôi và Denis cuối cùng cũng thành công! Cái thứ do con kỹ nữ thối đó sinh ra chẳng phải rất thích sạch sẽ sao, bạn nói xem, hắn giả bộ cái gì chứ! Một đầu tóc đen nhìn bẩn thỉu như chuột cống hôi hám vậy, biết đâu mẹ kỹ nữ của hắn cũng vì hắn quá hôi mà vứt bỏ hắn! Không được, không được, không nói chuyện này nữa, tôi phải ghi lại cho thật kỹ, hôm nay thật là một ngày tuyệt vời!
Tôi cố ý gây chuyện để bám lấy hắn, cái thằng tạp chủng đó lại không biết ơn! May mắn thay, không biết trong căn phòng đầy rận của hắn có cái thứ bẩn thỉu gì mà hắn lại giữ khư khư như vậy, tôi chỉ bước một bước về phía đó là hắn đã nhìn chằm chằm tôi bằng hai con mắt ti tiện đó, nghĩ rằng tôi là kẻ nhát gan như Billy sao? Tôi mới không sợ hắn đâu! Denis tranh thủ lúc này nhét con chuột béo giống cái thứ tiện nhân đó dưới suất ăn trưa của hắn, mọi việc đều thuận lợi làm sao!
Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của cái thằng chó.nuôi.bẩn.thỉu đó khi thấy con chuột đó ha ha ha ha ha! Đáng thương vãi cả l*n, không được nhìn thấy bộ dạng hắn nôn mửa, nhưng thế cũng đủ rồi, cái thằng tạp chủng sĩ diện đó không chừng về nhà nôn ra bộ dạng gì, tốt nhất là nôn ra luôn cả cái dạ dày lẳng lơ, tiện hạ đó ha ha ha ha ha!
Ngày 17 tháng 3 năm 1935
Cái thứ bẩn thỉu, hạ tiện đó giả bộ cái gì chứ! Quả nhiên chính là một con chuột cống, thấy đồng loại mà vẫn có thể ăn cơm được, thật là dơ bẩn và ti tiện, sao hắn còn chưa xuống địa ngục tìm những thứ rác rưởi dơ bẩn, hôi hám đó chứ!
Ngày 9 tháng 4 năm 1935
”
Những dòng chữ dừng lại ở đây.
Ngón tay tôi bắt đầu run rẩy, gần như không thể nắm chặt được tờ giấy mỏng manh như lông hồng đó. Tôi vẫn còn nhớ, trước khi gặp Nagini, có một khoảng thời gian Tom không còn mang bánh mì đến cho tôi như thường lệ, và thời gian hắn đi vệ sinh cũng đặc biệt lâu, hơn nữa mỗi lần trở về đều mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi đỏ tươi thường ngày cũng mất đi màu sắc. Khoảng thời gian đó, toàn bộ thân hình hắn gầy rộc đi, tôi lo lắng hỏi hắn rất nhiều lần, nhưng hắn lại không nói gì cả.
Tôi không dám tưởng tượng, khoảng thời gian đó hắn đã vượt qua như thế nào. Hắn yêu sạch sẽ đến vậy, ngay cả trong mùa đông lạnh giá và điều kiện sơ sài của trại trẻ mồ côi cũng phải tắm rửa, giặt giũ quần áo mỗi ngày.
Tôi càng không dám tưởng tượng, trong lòng hắn đối với hai đứa trẻ kia rốt cuộc đã chất chứa bao nhiêu hận ý bị kìm nén, mới có thể bùng nổ không thể kiềm chế ở vách đá.
Tuy nhiên, trên tờ giấy đó không chỉ có vài câu nói độc địa mà tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được lại có thể thốt ra từ miệng của cô bé đó, mà điều đáng chú ý hơn cả là những nét bút đỏ tươi trên đó.
Những dòng chữ màu đen đều bị mực đỏ tươi gạch xóa lung tung, và ở một bên, có vài câu được viết bằng chữ in hoa, thể hiện sự sợ hãi tột độ:
“Ôi Satan vĩ đại, tôi là con dân hèn mọn của ngài, xin ngài, xin ngài, tôi sám hối tất cả những gì tôi đã làm… Ngài có phép thuật thông thiên, nhất định sẽ biết, những việc này hoàn toàn là do Denis · Smith một mình làm, tôi chỉ là người hầu đáng thương của ngài, bị mê hoặc, ngài nhất định hiểu được mùi vị của sự mê hoặc phải không! Nhất định! Tôi hèn mọn cầu xin ngài tha thứ, xin ngài, tôi dâng hiến cho ngài tất cả, linh hồn của tôi, xin ngài…”
Tờ giấy màu vàng nhạt trong tay tôi bị vò nát thành một cục nhăn nhúm. Tôi cúi đầu, nhìn túi bánh quy bên cạnh, do dự rất lâu, rồi vươn tay rút mảnh giấy thon dài ra, để lại bánh quy, hoảng hốt quay trở về phòng.