Câu hỏi vừa rồi của Ôn Tân Vũ, thực chất là đang dò xét: “Sao ngươi biết ta ở đây?”
Mà nó — quái vật kia — không chỉ nghe ra được hàm ý ẩn sau lời cô, thậm chí còn trả lời được một phần.
Điều khiến Ôn Tân Vũ không bỏ qua, chính là cách nó dùng từ: “Đồ vật.”
Từ đó có thể suy ra quá nhiều điều.
Cô tiếp tục nhẹ nhàng dò hỏi, giọng ôn hòa dụ dỗ:
“Là thứ gì tốt bụng đến vậy?”
“Một loại màu lam... Ừm,” giọng nó đã trở nên lưu loát hơn, nói đến đây lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, tựa hồ đang cân nhắc cách diễn đạt. Sau một lúc, nó mới tiếp lời:
“Anh không biết nên gọi nó là gì.”
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nó đã học được cách dừng lại trước khi nói để sắp xếp ngôn ngữ.
Nghe đến từ “màu lam”, thái dương Ôn Tân Vũ giật mạnh — cô có linh cảm chẳng lành:
“Có phải là một sinh vật màu lam, trông giống như... lươn không?”
“Lươn?” Nó lặp lại, rồi sau một thoáng suy nghĩ mới gật đầu:
“Đúng vậy, là lươn.”
Ôn Tân Vũ sửng sốt. Một loài vật nhỏ bé như thế, lại có khả năng... nói chuyện?
Lúc này, quái vật điềm tĩnh mà nói ra một câu khiến người ta sởn gai ốc:
“Chúng ký sinh trên thân thể một số người. Trên đường đến tìm em, anh có chút đói... nên đã săn một vài trong số đó ——”
Nó nhẹ nhàng đưa ngón trỏ chạm vào huyệt thái dương của mình:
“Lấy được một ít ký ức.”
“Đói.”
“Săn mồi.”
Những từ mang tính thú vật ấy khiến Ôn Tân Vũ sởn cả gai ốc. Cái quái vật này… rõ ràng đã cố chấp đóng giả Phạm Trường Thanh, vậy mà lại chẳng buồn che giấu bản chất phi nhân của mình.
Cô không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của nó, chỉ còn cách giả vờ bình thản mỉm cười, tiếp tục khai thác thông tin:
“Vậy... là ký ức của chúng đã tiết lộ nơi ở của em cho anh?”
“Không phải. Là ——”
Giọng nói của nó đột nhiên ngưng bặt.
Đôi mắt đen sì của nó tham lam lướt qua người cô, yết hầu khẽ lăn lên một cái, như đang cố nhịn xuống cơn thôi thúc nào đó.
Nó… đã học được cách giấu giếm.
Ôn Tân Vũ khẽ động người dưới ánh mắt của nó, cảm giác rõ ràng bị soi đến từng thớ thịt.
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của nó trần trụi đến mức như có hình dạng.
Rõ ràng toàn bộ xúc tu đã thu lại, vậy mà cô vẫn có cảm giác cơ thể mình đang bị hàng chục xúc tu mềm ướt m*n tr*n, thăm dò từng tấc da — từ ngoài vào trong, như thể bị nếm thử.
Ôn Tân Vũ hít thở trở nên căng thẳng.
Cô nhắm mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó nặn ra một nụ cười dịu dàng:
“Trường Thanh, anh đi sấy tóc đi. Em ra ngoài rót cho anh cốc nước.”
Quái vật quay đầu lại, đôi mắt đen không chớp lấy một lần, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Ngũ quan trên gương mặt người kia không có chút nào dao động, khiến người ta không thể đoán được bất kỳ cảm xúc nào.
Ôn Tân Vũ gần như nín thở.
Một lúc sau, nó cuối cùng cũng gật đầu:
“Cảm ơn... thân ái.”
Cô mỉm cười đáp lại, bình tĩnh rời khỏi phòng tắm. Nhưng ngay khi khép cửa lại, thần sắc cô lập tức thay đổi.
Đùa sao? Bảo cô ở chung một phòng với cái thứ kia? Muốn chết à?!
Ôn Tân Vũ nhẹ nhàng bước ra, cầm theo túi xách, rón rén rời khỏi căn hộ.
Cửa phòng khép lại, chỉ phát ra một tiếng “cùm cụp” rất nhỏ.
Tiếng đó khiến tim cô như bị giật mạnh một cái. Không dám dừng lại dù chỉ một giây, cô lập tức lao về phía thang máy.
Từ cửa sổ cầu thang, cô nhìn thấy ngoài trời vẫn mưa như trút nước.
Nếu những sinh vật đó thật sự đến từ nước — thì mưa có thể chính là con đường lây truyền chủ yếu.
Vì thế, Cục Quản Chế đã phát đi thông cáo khẩn cấp, yêu cầu toàn bộ cư dân tuyệt đối không được ra khỏi nhà, tránh tiếp xúc với bất kỳ nguồn nước nào.
Nhưng nếu trong nhà có một con quái vật còn kinh khủng hơn cả loài lươn lam... thì sao?
Cô đứng trước thang máy, do dự một lúc, rồi tiện tay ấn tầng một.
Khi cửa thang máy đóng lại, Ôn Tân Vũ cuối cùng cũng dám thở ra một hơi.
Cô tựa lưng vào vách kim loại lạnh băng, trái tim vẫn đập loạn, các đầu ngón tay còn đang run rẩy.
Dù thần kinh có cứng cỏi cỡ nào, khi đối mặt loại sinh vật này, nỗi sợ vẫn luôn là bản năng nguyên thủy nhất.
Từ tầng 32 xuống tầng một, cô phải tận dụng thời gian ngắn ngủi này để nghĩ bước đi tiếp theo.
Số tầng hiển thị bằng đèn đỏ giảm dần: 31, 30, 29, 28…
Cô cắn môi dưới, lặng lẽ tính toán nơi có thể lánh nạn.
Bạn bè? Ở thế giới này, người duy nhất cô thân là bạn sống tận khu tam hoàn.
Phạm Chính Thành? Đáng tiếc, tên tư bản đó chỉ biết lo cho sự an toàn của mình.
Tầng 27.
Cửa thang máy mở ra, một luồng khí ẩm thoang thoảng tràn vào.
Một người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa. Trông như vừa mới tắm xong, tóc còn nhỏ nước, từng giọt lăn dài từ thái dương.
Ánh mắt Ôn Tân Vũ dán chặt vào những giọt nước trên người hắn, chuông cảnh báo trong lòng lập tức vang lên.
Hiển nhiên, đây là một cư dân có “chủ kiến”, không thèm để tâm tới cảnh báo của Cục Quản Chế.
“Mưa lớn như vậy, cô muốn đi đâu vậy?” Người đàn ông bước vào thang máy, cũng ấn nút “1”.
Dù nút đó đã được bật sáng, hắn lại như hoàn toàn không nhận ra.
Ôn Tân Vũ căng cứng cơ thể, cảnh giác cao độ, hàm hồ đáp lại:
“Trong nhà... có chút việc.”