Ôn Tân Vũ ngửi thấy trên người người đàn ông trước mặt phảng phất một mùi tanh thoang thoảng, như thể vừa ngâm mình trong nước biển, mang theo hương vị của lưới đánh cá mục.
“Trận mưa này hình như đã khép lại một vòng rồi.” – Hắn quay đầu nhìn cô, khóe môi cố kéo ra một nụ cười đông cứng: “Cô không thấy kỳ lạ sao?”
Nụ cười cứng nhắc ấy – giống y như biểu cảm lúc đầu của “Phạm Trường Thanh”!
Ôn Tân Vũ cố giữ hơi thở ổn định, âm thầm giấu túi xách ra phía sau, đồng thời tỏ vẻ như không có gì bất thường, đáp lại nhẹ nhàng:
“Đúng thật, rất kỳ quái.”
“Chẳng lẽ nó không nói gì với cô sao?” – Người đàn ông đột nhiên hỏi không đầu không đuôi.
“Cái gì cơ?” – Cô cau mày.
“Cái sinh vật sống trong chung cư của cô đó.” – Hắn cười một nụ cười gượng gạo, “Trên người cô có mùi của nó. Cô biết nó không phải người, đúng không?”
Hơi thở của Ôn Tân Vũ khựng lại ——
Con quái vật này… hoàn toàn không che giấu!
Người đàn ông không đợi cô đáp, nụ cười trên mặt hắn biến mất. Đồng tử bắt đầu giãn nở, tròng trắng mắt dần bị một lớp màng bán trong suốt phủ lên — giống như ánh sáng lập lòe của ngọc trai dưới nước.
“Hắn vì sao không ăn thịt cô luôn?” – Đôi mắt trắng dã của hắn khóa chặt lấy cô – “Cô có gì đặc biệt?”
Ôn Tân Vũ cố ghi nhớ từng lời hắn nói, nhưng lúc này đầu óc cô căng như dây đàn. Khác với “Phạm Trường Thanh” trong nhà, tên này rõ ràng có thái độ công kích trực diện.
Cô liếc nhanh quanh thang máy, tìm bất kỳ vật gì có thể làm vũ khí.
Ánh mắt lướt qua nút kiểm tra khẩn cấp ở đỉnh trần thang máy, rồi dừng ở bình chữa cháy trong góc. Nhưng khoảng cách quá xa — cô không thể giành lấy nó trước khi bị tấn công.
Từ hốc mắt người đàn ông, một nhánh san hô đỏ mảnh khảnh chậm rãi mọc ra. Cấu trúc đỏ sậm như xương và lớp thịt bán trong suốt xoắn lấy nhau, tạo thành một vẻ đẹp méo mó kỳ dị.
Tiếp đó, từ tai, mũi, cả đầu ngón tay hắn bắt đầu mọc ra những nhánh san hô mảnh mềm, lượn lờ trong không khí như hải quỳ đang bung nở.
Ôn Tân Vũ lùi lại một bước, cố gắng kéo dài thời gian bằng lời nói:
“Các người đều đến từ biển sâu, nhưng không phải cùng một phe, đúng không?”
San hô nhân nghiêng đầu nhìn cô, đáp:
“Con người các cô chẳng phải cũng luôn tự giết lẫn nhau sao?”
Hắn thừa nhận.
Ôn Tân Vũ nhanh chóng tiếp nhận thông tin này, nội hóa nó vào đầu, đồng thời liếc về chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay hắn.
Mặt đồng hồ pha lê phản chiếu ánh đèn thang máy — có thể tận dụng.
“Vậy… các người muốn gì?” – Cô hỏi, tay âm thầm kéo khóa túi xách.
Những nhánh san hô bắt đầu vươn về phía cô, đồng tử hắn mở to, ánh mắt trở nên quỷ dị dị thường.
“Tại sao tôi phải nói cho con người biết?” – Giọng hắn rít lên.
Ngay khoảnh khắc những nhánh san hô sắp chạm vào người, Ôn Tân Vũ bất ngờ rút ra một vật kim loại từ trong túi, ném mạnh lên đèn khẩn cấp trên trần thang máy.
Choang!
Âm thanh vỡ vụn vang lên chói tai giữa không gian kín mít. Thang máy lập tức chìm vào bóng tối.
Những nhánh san hô bắt đầu quẫy đạp trong bóng tối, phát ra âm thanh khe khẽ.
Chúng phát sáng.
Trong bóng đêm, từng nhánh san hô phát ra ánh huỳnh quang mờ mờ tím lam, nhuộm thang máy trong một bầu không khí rờn rợn và quỷ dị.
Ôn Tân Vũ tận dụng thứ ánh sáng yếu ớt ấy, khom người tránh né những nhánh san hô đang vung vẩy điên cuồng.
Cô thò tay vào túi, sờ soạng, cuối cùng tìm thấy một chai nước hoa mini luôn mang theo bên người.
“Vẫn còn giãy giụa à!” – San hô nhân gằn giọng, giận dữ mà lại mang theo chút ý vị nhân loại – “Cô nghĩ cô thoát được sao?”
Ôn Tân Vũ không đáp. Dựa vào âm thanh, cô xác định vị trí của hắn, rồi bất ngờ xịt mạnh nước hoa vào mặt hắn.
Cồn trong nước hoa tiếp xúc với làn da bán trong suốt khiến san hô nhân bật ra một tiếng rít đau đớn, như bị bỏng.
Cô khẽ cười lạnh. Quả nhiên — cái lớp da mỏng manh đó không chịu nổi cồn.
Vừa né tránh, cô vừa liếc nhìn màn hình thang máy.
“5… 4…”
Sắp đến nơi rồi.
Chỉ cần xuống tới tầng một, cô sẽ có nhiều hy vọng thoát thân hơn.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, thân thể san hô nhân bất ngờ vỡ bung, vô số nhánh san hô điên cuồng sinh trưởng, đỏ sậm như máu, lan kín không gian.
Cả thang máy gần như bị nuốt chửng bởi những cành cây quái dị.
Hô hấp của Ôn Tân Vũ chững lại.
Trong ánh huỳnh quang le lói, cô thấy phần đuôi các nhánh san hô càng lúc càng mảnh, sắc nhọn như kim châm, ẩn chứa sát ý rõ rệt.
Bất chợt, toàn bộ thang máy rung lắc dữ dội, đi kèm một tiếng “rầm” cực lớn. Thang máy đột ngột dừng lại.
Màn hình hiển thị con số “3”.
Từ cổ họng san hô nhân vang lên những âm tiết nhỏ vụn, run rẩy:
“Tao…”
Ôn Tân Vũ cảm nhận được một thứ cảm xúc lạ lẫm lan ra từ sinh vật quái dị trước mặt — nỗi sợ. Một nỗi sợ sâu thẳm, như cá nhỏ đối diện cá voi khổng lồ nơi đáy biển sâu.
Cửa thang máy bắt đầu phát ra tiếng động lạo xạo kỳ quái — có thứ gì đó đang cố cạy cửa.
Chỉ tích tắc sau, một khe hở nhỏ hiện ra ở chính giữa. Rồi khe hở dần rộng ra.
Một loạt xúc tu mảnh như sợi tơ, gần như trong suốt, chậm rãi chui vào từ ngoài khe cửa, dán chặt lên mép thang máy. Với một lực không tưởng, chúng mạnh mẽ bẻ cong và xé toạc cửa thang máy.
Ánh sáng từ hành lang tràn vào, xua tan bóng tối nặng nề.
Và đứng ở đó, trước ánh sáng, chính là “Phạm Trường Thanh” — đôi mắt lạnh lùng, vẻ mặt tràn ngập tử khí, giống như hiện thân của cái chết vừa từ đáy biển bước lên.