Những xúc tu của nó quấn quýt lấy vợ mình một cách xấu hổ, trong thoáng chốc lại không nỡ ăn thịt cô.
Chỉ là trên người cô lại nồng nặc mùi máu tanh và kim loại đến mức khiến nó vô cùng ghét bỏ, gần như che lấp hoàn toàn hương thơm diệu kỳ vốn thuộc về cô.
Một xúc tu của nó không nhịn được rụt lại. Nó không rõ đây là cảm xúc gì, chỉ biết là rất muốn từng tấc da thịt bị hoại tử kia được lành lại, muốn liếm sạch máu đang chảy ra, để cánh tay kia nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu — hoàn hảo và nguyên vẹn.
Vừa mới ký sinh lên loài người chưa bao lâu, nó vẫn luôn hành động rất trực quan: nghĩ gì làm nấy.
Nghĩ vậy, nó liền làm như vậy.
Một xúc tu mềm mịn và nhỏ như nhung lặng lẽ vươn đến, nhẹ nhàng chạm lên cánh tay bị thương của Ôn Tân Vũ. Chất xúc tu mềm mại mịn màng, mang theo lực ma sát rất nhỏ, kiềm chế mà liếm đi từng giọt máu trên vết thương của cô.
Và thế là, máu của cô chảy ngược trở lại vào thân thể nó.
Ngay khoảnh khắc ấy, những xúc tu còn lại lập tức đồng loạt phát ra tiếng hét chói tai:
“Tại sao không cho ta tới?!”
“Tại sao không cho ta tới?!”
...
“Tôi cũng muốn!”
“Tôi cũng muốn!”
...
Đáng giận là thân thể chính kia lại chẳng thèm để ý đến lời khẩn cầu của chúng, vẫn đắm chìm trong hương vị thơm ngọt ấy.
“Cô ấy thật sự ngon miệng.”
Nó nghĩ vậy.
Ôn Tân Vũ nên cảm thấy may mắn — may mắn vì nó vẫn chưa hoàn toàn học được cách che giấu cảm xúc.
Nếu không, cô đã không phát hiện ra vẻ mặt mê mẩn như kẻ nghiện của quái vật này sau khi nếm thấy vị máu của mình.
Khi ăn xác của tên “cóc ghẻ” kia, nó còn chẳng lộ ra vẻ khoa trương đến thế.
Cô hoàn toàn chắc chắn: nó muốn ăn thịt cô.
Không chỉ là "muốn một chút".
Mà là một loại thèm khát khủng khiếp.
Cô lặng lẽ nhìn cánh tay mình bị liếm sạch máu, phần da thịt bị thương lộ rõ ra ngoài.
Trong lòng cô căng thẳng cực độ, không dám thả lỏng một giây — ai mà biết được lúc nào cô sẽ trở thành thức ăn trong miệng nó?
Quái vật nâng tay cô lên, giọng có chút buồn bực:
“ Anh không có cách nào chữa lành vết thương này.”
Nó chỉ biết tạo ra vết thương, chưa bao giờ học được cách chữa lành.
“Không sao cả.” Ôn Tân Vũ gượng cười, “ Em có thể đến bệnh viện, bác sĩ sẽ chữa khỏi cho em.”
Nó im lặng.
Trong thân thể nó trào ra một luồng không cam lòng mãnh liệt.
Tại sao?
Tại sao bác sĩ có thể chữa lành cho cô, còn nó thì không?
Tại sao nó lại không thể làm được?
Bác sĩ là ai chứ?!
Gương mặt tuấn tú của nó bỗng trở nên âm trầm, vẻ mặt đó khiến người khác phải sợ hãi. Ôn Tân Vũ lập tức cảm thấy chân mình đứng không vững.
Là câu nào cô vừa nói đã chọc giận nó?
Cô mím chặt môi, bản năng từ những năm làm nghệ sĩ mách bảo: lúc này tốt nhất là im lặng.
Cũng may, chỉ một lát sau nó đã điều chỉnh lại nét mặt, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô:
“Chúng ta về nhà đi.”
Ôn Tân Vũ sao có thể tự chui đầu vào rọ? Cô lập tức lấy ra cái cớ đã chuẩn bị từ trước:
“Anh yêu, cha chúng ta — Phạm Chính Thành, ông ấy đã ch·ết rồi. Dù ông ấy bị ký sinh, nhưng…”
Cô nhìn về phía bộ hài cốt rơi rớt kia:
“Giờ nhìn như thế này, ai mà biết ông ấy từng bị ký sinh chứ? Hôm nay chỉ có mình em đến đây. Nếu em trực tiếp rời đi, nhất định sẽ bị coi là nghi p·hạm, rồi bị b·ắt.”
Ngữ khí cô mềm mỏng, lay động lòng người.
Quái vật lộ ra vẻ mặt trầm tư.
“Cho nên ——”
Cô nắm lấy tay áo nó đầy đáng thương:
“Anh hãy về trước đi, trở về bằng dáng vẻ trước khi ra khỏi nhà.”
Nửa câu sau cô cố gắng nói bằng giọng dịu dàng, cẩn thận quan sát phản ứng của nó:
“Em sẽ báo cảnh sát, nói rằng có hai… loài ký sinh vật xảy ra xung đột, nên mới khiến cha bị… như vậy, được không?”
Cô rất sợ ba chữ “loài ký sinh” sẽ khiến tên quái vật đang nhập vai “người chồng nhân loại” nổi giận.
Nhưng may thay, nó chẳng hề có phản ứng gì với cụm từ đó, chỉ gật đầu nói:
“Vốn dĩ cũng đúng là như vậy, chính anh đã ăn hắn.”
Vợ nó nói không sai, quả thực đây là một cục diện rất dễ gây hiểu lầm. Nó không thể để cô — người đáng thương bị hại — biến thành hung thủ.
Vì vậy, nó cúi đầu, nhìn vào mắt Ôn Tân Vũ thật nghiêm túc:
“Anh sẽ về nhà chờ em.”
Ôn Tân Vũ nở nụ cười dịu dàng:
“Được!”
Những xúc tu bịn rịn rút khỏi người cô. Cô nhìn thấy Phạm Trường Thanh bước đến bên cửa sổ, một chân đã thò ra ngoài, rồi ngay sau đó —
trong nháy mắt, biến thành một con quái vật khổng lồ.
Quá lớn. Cô thậm chí không nhìn rõ được hình dạng của sinh vật ấy là gì nữa.
Đây là —
bản thể của nó sao?
Ngay khoảnh khắc con quái vật rời đi, Ôn Tân Vũ cuối cùng không thể gắng gượng thêm được nữa, trượt dọc vách tường ngồi bệt xuống sàn.
【Liều mạng lắm mới rời đi một mình, sứa con: (mất mát) (nhẫn nhịn) (nước mắt lưng tròng)
Lão bà, anh về nhà chờ em trở lại… (tủi thân lủi đi)】