Ôn Tân Vũ xoay người lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo u ám của Phạm Trường Thanh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một biểu cảm giống con người đến vậy trên gương mặt hắn.
Sự xuất hiện bất ngờ của kẻ thứ ba khiến cô thực sự sững sờ, vì thế khi chạy ra cửa phòng, bước chân liền khựng lại một giây.
Chỉ một giây ngắn ngủi.
Một giây cô tạm dừng, cũng là lúc Phạm Cóc còn đang chần chừ ——
Vô số xúc tu nhọn hoắt đã đâm xuyên qua thân thể “Phạm Chính Thành”, khiến toàn thân ông ta lập tức bị nghiền nát thành bùn nhão.
Dưới ánh sáng, những xúc tu trong suốt mềm mại mang theo hình dáng rõ rệt, như thể một chiếc lưới giết người không kẽ hở vừa được giăng ra.
Ôn Tân Vũ đứng sững lại: “……”
Cô có phần bị dọa sững sờ.
Điều cô không biết là — sinh vật đó vốn nổi tiếng về độc tính. Việc dùng xúc tu cứng để chiến đấu là điều cực kỳ tiêu hao thể lực và hoàn toàn không hiệu quả với nó.
Nhưng hiện tại, nó đã phẫn nộ đến mức không thể kiềm chế.
Nó không chỉ muốn xuyên thủng sinh vật hạ đẳng không biết tự lượng sức này, mà còn muốn lột da, nghiền nát từng khúc xương, thậm chí từng giọt máu cũng không buông tha.
Thế nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt nó bắt gặp người vợ nhỏ bé bị thương của mình.
Đôi mắt cô ấy tràn đầy bàng hoàng, rõ ràng là đã bị con cóc ghê tởm kia dọa cho tinh thần rối loạn.
“Phạm Trường Thanh” nhắm mắt lại, kìm nén xúc tu đang điên cuồng rung động, cố gắng ổn định cảm xúc. Hắn muốn an ủi người vợ đang sợ hãi kia.
Vứt cái xác nhầy nhụa của “Phạm Chính Thành” sang một bên, “Phạm Trường Thanh” chỉ để lại vài xúc tu mảnh nhẹ nhàng rút lui phía sau. Hắn bước từng bước qua mảnh kính vỡ đầy đất, giọng nói trầm ấm mang theo sự trấn an:
“Em yêu, em không sao chứ?”
Tân Vũ vừa rồi tận mắt chứng kiến cảnh hắn giết chết sinh vật ký sinh – dáng vẻ hung tàn ấy khiến cô không khỏi lo lắng. Bản năng khiến cô lùi về sau nửa bước.
Chỉ nửa bước, cô đã cố gắng đè nén sự hoảng hốt.
Không thể.
Không được phép sợ hãi.
Cô cần phải yêu hắn.
Tân Vũ ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng:
“Anh đến... để cứu em sao?”
Đôi mắt ấy trong veo mà run rẩy, khiến người khác không khỏi đau lòng.
Ngay tức khắc, những mảnh thủy tinh dưới chân cô vỡ vụn thành bụi mịn. Hầu kết của “Phạm Trường Thanh” khẽ chuyển động, gương mặt tuấn tú hiện lên nét day dứt:
“Phải... Anh đến trễ rồi.”
Hắn chăm chú nhìn vào cánh tay bị thương của Tân Vũ, đôi mày nhíu lại đầy hối hận.
Nhận được câu trả lời xác thực, trong lòng Tân Vũ nổi lên một cảm xúc phức tạp.
Từ tất cả dấu hiệu cho thấy, hắn dường như thật lòng với cô.
Chỉ là, càng giống con người, cô lại càng không thể phân biệt đâu là chân tình, đâu là giả ý.
Nước mắt lặng lẽ tràn khỏi khóe mắt. Tân Vũ "yếu ớt" nhào vào lòng hắn:
“May mà anh đến kịp... Vừa rồi em thực sự sợ muốn chết.”
Không nằm ngoài dự đoán, xúc tu của hắn lập tức cuốn lấy cô đầy kích động khi cảm nhận được hơi thở gần kề.
Trái ngược với sự nhiệt tình là thân thể cứng đờ của hắn. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi giơ tay lên, vỗ nhẹ vào lưng cô:
“Đừng sợ.”
Hắn ngập ngừng, rồi cố tìm trong ký ức của những con người từng bị hắn nuốt chửng, lấy ra một lời hứa an ủi:
“Anh sẽ luôn ở bên em.”
“Ừm, thật tốt quá. Có anh ở đây... em thấy rất hạnh phúc.”
Tân Vũ cúi đầu, khẽ cọ má vào ngực hắn, ánh mắt cụp xuống nhưng trong lòng lại vô cùng tỉnh táo.
Dù hắn chân thành hay giả vờ, trước tiên cứ để cô...
Lợi dụng đã.
Vợ yêu đã an toàn, cảm xúc của hắn dần dịu xuống. Nhưng một vấn đề khác lại trỗi dậy.
Lúc lên đường hắn đã đói, giờ lại dùng lượng lớn thể lực để tấn công, cơ thể càng rỗng tuếch. Đói đến mức như sắp tan thành thạch.
Vợ yêu vừa bị thương, trên người không mọc thêm chút thịt nào... Tóm lại, hắn không muốn ăn cô.
Vậy thì — cái kẻ trên mặt đất kia, đáng bị xé xác hàng nghìn lần ấy thì sao?
Hắn bất giác liếm môi.
Tân Vũ nhìn thấy hắn không ngừng nuốt nước bọt, lại bắt gặp ánh mắt tham lam của hắn lúc này, bỗng hiểu ra:
“Trường Thanh, anh đói rồi à?”
Hắn gật đầu.
“Ồ.” Tân Vũ cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, dịu dàng cười, “Vậy... anh ăn luôn hắn đi.”
Hắn nhìn cô:
“Em có muốn ăn không?”
Tân Vũ không chút do dự từ chối:
“Không cần.”
Hắn chăm chú nhìn vẻ mặt cô một lúc, nhận ra cô không phải đang khách sáo, lúc này mới khẽ “Ừ” một tiếng. Hắn xoay người lại, các xúc tu mềm lập tức cuốn lấy thi thể của Phạm Chính Thành, bao phủ thành một cái kén trong suốt.
Từng tia đỏ rực như dòng máu trào ngược lại từ xúc tu chảy vào cơ thể “Phạm Trường Thanh”.
Chỉ chốc lát sau, hắn thu xúc tu lại, để lại trên mặt đất một bộ bộ xương sạch bong.
Ôn Tân Vũ: “……”
Buồn nôn. Hình như cô đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân — đáng lẽ nên rời khỏi căn phòng này sớm.
Hắn quay đầu lại thấy sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào bộ xương, không khỏi khó hiểu, vội tìm kiếm trong ký ức nhân loại.
Một lúc sau, hắn tra ra một thông tin hữu dụng:
Phụ nữ luôn nói một đằng, nghĩ một nẻo.
Khoảnh khắc ấy, hắn tự tin rằng mình đã nhìn thấu tất cả.
Thế là trên gương mặt tuấn tú lại hiện lên biểu cảm hối hận:
“Xin lỗi, anh đói quá nên ăn hết.”
“Chắc chắn em là vì ngại nên mới nói không muốn ăn...
Anh thật sự... nên để lại một phần cho em.”
Hắn vô cùng hối hận.
Tân Vũ lại tưởng rằng hắn đang xin lỗi vì đã quá đà trong hành vi ăn uống, khóe môi cong lên một nụ cười mỉm:
“Không sao đâu, dù sao anh đang rất đói mà.”
Cô thật sự là một người vợ biết cảm thông.
Thậm chí còn sẵn sàng nhường phần ăn cho hắn.