Chàng trai mặc đồ đen rõ ràng rất hứng thú với nhà trọ của Thủy Dung. 

Anh ta vỗ vỗ lên đùi mình, rồi nhấc ống quần nhung đen lên.

Phủi bụi một trận khiến chàng trai mặc áo trắng ngồi bên trái phải nhăn mặt quay đi như thể chịu không nổi.

Chàng trai áo trắng mặc sơ mi nhung màu vôi, quần thể thao dáng ôm, trông rất chỉn chu, gọn gàng. 

Anh ta là người ngồi gần chàng áo đen nhất, cũng là người đầu tiên vì không chịu nổi đồng đội mà xuống xe trước.

Thủy Dung thấy có người bước xuống, càng thêm phấn khích. 

Có khách đến sao? Tốt quá! Hôm nay là ngày khai trương của cô mà! 

Cuối cùng… cũng chính thức mở cửa!

Chàng trai vừa bước xuống xe chưa được mấy bước, hai con tang thi trông dữ tợn liền lao tới, nhe răng múa vuốt.

Thủy Dung vốn đã quen với việc những con tang thi xấu xí kia không tấn công cô.

Nhưng lần này, đột nhiên chúng lại trở nên hung hăng, há miệng lao thẳng về phía chàng trai kia. 

Một cô gái trẻ vừa mới rời trường, chưa từng trải đời như Thủy Dung lập tức sợ đến choáng váng.

Ngay khoảnh khắc cô sắp hét lên vì hoảng, vài sợi dây leo xanh biếc bất ngờ xuất hiện, như thể đang chơi trò "chém hoa quả". 

Chỉ vài cái quất, hai con tang thi đã bị chém thành từng mảnh.

Tuy nhiên, Thủy Dung không cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt đã bị làm mờ bởi một lớp "mosaic", che đi phần máu me rùng rợn.

Cô khẽ lắc đầu, đoán chắc là hệ thống đã tự động xử lý hình ảnh, trong lòng không khỏi thầm cảm ơn hệ thống ân cần. 

Sau đó, cô nở một nụ cười chuyên nghiệp với chàng trai vừa đến gần.

Nhà tron nhỏ không có bãi đỗ xe, nhưng vì xung quanh chẳng có gì khác, nên cả khu vực này đều có thể dùng làm chỗ đậu.

Chiếc xe việt dã lại nổ máy, từ từ chạy về phía cổng nhà khách. 

Ba chàng trai còn lại cũng lần lượt xuống xe. 

Ai nấy đều cao to, ngoại hình nổi bật, thân hình rắn chắc, toàn là những người đàn ông trưởng thành.

Thủy Dung nuốt nước bọt. 

Bốn người đàn ông… 

Cô cảm giác bản thân chắc chắn không địch lại nổi họ, nhưng trông họ đâu giống người xấu? 

Ánh mắt, gương mặt đều nghiêm túc đàng hoàng. 

Hệ thống cũng nói sẽ bảo vệ cô, chắc là không có gì nguy hiểm đâu… nhỉ?

“Khụ khụ! Chào bốn vị khách quý. Quán nhỏ của tôi hôm nay rất vinh hạnh được tiếp đón mọi người. Chắc là các anh đến đây để nghỉ trọ đúng không?"

"Tuy quán trọ có phần đơn sơ, nhưng đảm bảo sạch sẽ, an toàn. Giá trọ mỗi người là một viên tinh hạch cấp một mỗi đêm, đã bao gồm nước ấm và phòng tắm vòi sen miễn phí. Không biết mọi người có muốn… nghỉ lại không?”

Thủy Dung đang định nhiệt tình chào đón và giới thiệu nhà khách, thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt và sắc mặt của bốn chàng trai trước mặt.

Những người có vẻ chiến đấu rất giỏi bỗng trở nên kỳ lạ, khiến cô nổi hết da gà.

Sao họ lại nhìn mình như vậy? Không lẽ định làm chuyện xấu? Giết người diệt khẩu, cướp của phân xác?

“A! Được đấy, tôi muốn nghỉ lại một đêm.”

Chàng trai mặc đồ đen là người to cao nhất trong nhóm, quần áo rộng rãi vẫn không che được cơ bắp cuồn cuộn.

Nghe có người xác nhận sẽ ở lại, Thủy Dung lại tươi cười.

Giơ tay trái ra thể hiện sự chào đón, rồi đích thân mở cửa đưa anh ta vào trong.

Anh chàng vừa bước vào cửa, vẻ mặt liền thay đổi.

Lúc trước, anh cũng nghĩ giống Thủy Dung.

Sau tận thế, ai cũng từng gặp những cô gái yếu ớt đứng ven đường xin giúp đỡ. 

Một năm rưỡi trước, nhóm bốn người họ cũng từng bị một cô gái như vậy cản xe, nhờ đưa về nhà. 

Khi đó tận thế mới bắt đầu, họ vẫn còn ngây thơ tin người.

Kết quả… nơi đó hóa ra là ổ của một đám ăn thịt người. 

Cả bọn dụ dỗ người tốt về nhà rồi giết và ăn thịt họ để duy trì sự sống.

Dù hơi ngu ngốc vì tốt bụng, nhưng thực lực bốn người không hề yếu. 

Họ không chạy trốn mà quyết đoán tiêu diệt cả hang ổ ma quái kia, không để lại thứ gì.

Lần này, anh cũng tưởng lại đụng trúng kịch bản cũ. 

Cô gái này có đôi mắt rất trong sáng, có thể là bị ép phải làm chuyện xấu, nên anh vốn định nếu tiêu diệt thì sẽ tha cho cô.

Thế nhưng, vừa bước vào phòng, anh liền thay đổi suy nghĩ. 

Cách bài trí nơi này... giống y như những nhà trọ nông thôn đơn giản trước tận thế.

Quan trọng hơn, không hề có dấu hiệu mai phục. 

Trong phòng, ngoài cô gái ra, không còn sinh vật sống nào khác.

"A… Anh đi đường xa chắc khát rồi? Uống nước nhé?" 

Thủy Dung ân cần đưa cho anh ly nước ấm rót từ máy lọc, rồi xoay người lấy một chùm chìa khóa vàng đặt lên bàn.

"Nếu muốn nghỉ ngơi, anh chỉ cần thanh toán rồi có thể lên lầu. Quán nhỏ cung cấp nước ấm tắm vòi sen, chúng tôi tài lực hạn hẹp, chỉ có thể phục vụ bấy nhiêu." 

Thủy Dung vừa nói vừa lấy một túi đựng gồm khăn tắm trắng, bàn chải đánh răng dùng một lần, ly súc miệng nhựa và tuýp kem đánh răng nhỏ.

Anh chàng đón lấy ly nước, kinh ngạc nhìn lên trần nhà. 

Đèn… còn sáng? Tận thế đã gần hai năm, điện lưới sớm ngừng hoạt động. 

Điện này lấy từ đâu ra? Máy phát diesel?

Nhưng anh lại không hề nghe thấy tiếng ồn…

"Anh? Còn bạn của anh có muốn nghỉ lại không?" 

Thủy Dung vẫn cố giữ nụ cười chuyên nghiệp. 

Một người, một viên tinh hạch, cô cần phải gom đủ để thanh toán tiền điện hôm nay chứ!

"A… Vậy cho tôi thêm ba phòng nữa." 

Anh chàng nhìn chùm chìa khóa rồi gật đầu. 

Giá cả thế này không hề đắt, lại còn an toàn. 

Tang thi không bén mảng đến, xem ra đúng là một nơi an toàn hiếm có.

Anh cúi đầu uống ngụm nước, cảm giác đã lâu rồi không có được, khiến lòng dậy sóng.

Nói rồi, anh lấy ra một nắm tinh hạch đủ màu.

Đỏ, vàng đất, xanh lục, lam, trong suốt… rồi đặt lên quầy.

Thủy Dung:… Ngày đầu khai trương mà gặp được người giàu thế này sao?

Cô tùy tiện chọn bốn viên tinh hạch, vì hệ thống chỉ yêu cầu đúng cấp bậc, không cần đúng màu.

"Trời sắp tối rồi, vì quán thu phí rẻ nên không bao gồm ăn uống. Nếu các anh đói, có thể mua thực phẩm đóng gói từ khu hàng hóa bên trong." 

Thủy Dung nghiêng người, để lộ kệ hàng phía sau.

Trên kệ có các sản phẩm ghi giá bằng giấy thủ công dán lên. 

Tuy chữ nguệch ngoạc nhưng rất rõ ràng.

Anh chàng nhìn thấy các món đồ liền kinh ngạc, đã hai năm sau tận thế, đồ đóng gói ăn được gần như tuyệt chủng. 

Họ vốn chỉ ăn trái cây biến dị hoặc thịt dị thú nướng sơ. 

Lâu lắm rồi anh mới thấy lại đồ ăn tiện lợi như thế này.

“Cho tôi bốn cái bánh mì… Không, mỗi loại trên kệ lấy bốn cái!”

Cô: Ơ...? Bốn cái mỗi loại? Nhưng tổng cộng chỉ có năm loại thôi mà! 

Quả nhiên là đại gia rồi!

"Được, tổng cộng 24 món, 24 viên tinh hạch. Anh đã trả 8 viên, còn thiếu 16 viên."

 Thủy Dung nhanh nhẹn đếm tinh hạch.

Anh ta chẳng nói gì, lại tiện tay rút thêm một nắm tinh hạch nữa ra.

Thủy Dung: …Đại gia chính hiệu!

Cô cố gắng giữ nụ cười không để miệng nứt đến mang tai, rồi nhanh chóng lấy đủ hàng, bỏ vào bao nilon lớn.

Sau đó, cô lấy thêm ba chùm chìa khóa, cùng ba bộ đồ vệ sinh cá nhân giống như người đầu tiên, rồi dẫn cả bốn người lên lầu.

Tầng hai có WC rộng hơn và phòng tắm, khác tầng một không có.

Cầu thang sơn xanh lá chỉ đủ hai người đi sóng vai, Thủy Dung đi trước, bốn người theo sau im lặng.

Sau khi dẫn họ xem phòng, WC, phòng tắm, thấy không ai tỏ thái độ chê bai cô mới nhẹ nhàng dặn.

“Nghỉ ngơi nhé”.

Sau đó đi xuống lầu.

Ngay lúc ấy, hệ thống thông báo doanh số đã đạt mười đơn, nhà khách sắp được nâng từ cấp linh lên sơ cấp.

Thời gian nâng cấp chỉ mất nửa tiếng, cô hào hứng mở giao diện xem.

Ngày đầu khai trương, có bốn khách trọ. 

Tính toán chi phí khoảng 12 viên tinh hạch, vậy lợi nhuận hôm nay cũng là 12 viên.

Lương thực dự trữ và chi phí sinh hoạt cô vẫn còn đủ, nên chưa cần đụng tới tiền lời.

Trung bình mỗi tháng cần 18 viên tinh hạch, hôm nay đã kiếm được hơn phân nửa chi phí tháng rồi.

Cố lên, cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play