Trên lầu.

Bốn chàng trai không ai trở về phòng nghỉ ngơi mà cùng tụ lại bàn chuyện về cái quán trọ kỳ quặc này.

“Chỗ này đúng là một một quán trọ thật. Không ngờ đến tận thời tận thế rồi mà vẫn còn người mở tiệm buôn bán.” 

Chàng trai mặc đồ đen lên tiếng đầu tiên, thần kinh có phần thô ráp. 

Vừa nói, anh vừa xé bao một cây xúc xích, chẳng thèm nhìn ngày sản xuất đã đưa lên nhai từng miếng.

Thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngồi trên mép giường tròn mắt nhìn.

“Đã tận thế bao lâu rồi, mấy thứ này vẫn bảo quản tốt ghê. Nhưng mà dù còn tốt thì chắc chắn cũng quá hạn hơn năm rồi. Anh mà ăn vào bị ngộ độc thực phẩm thì lấy đâu ra bác sĩ mà khám!”

“Long Môn... mì ăn liền? Chưa từng nghe qua thương hiệu này. Để tôi xem hạn sử dụng… 26 tháng 10 năm 2030? Hôm nay còn gì?!”

Dù đã tận thế, nhưng các công cụ tính giờ và lịch ngày vẫn còn được dùng.

“Hôm nay?!” 

Chàng mặc đồ đen hét toáng, vội vã nhìn lại cây xúc xích đang ăn dở trong tay.

“Má ơi! Thật sự là hôm nay luôn!”

Chàng trai mặc áo gió đỏ mắt sáng rực, lập tức giật lấy túi đồ nhựa bên cạnh, đổ toàn bộ đồ ăn lên giường. 

Mọi người đồng loạt kiểm tra ngày sản xuất.

“Quả nhiên, toàn bộ đều là sản xuất hôm nay.”

Từ sau tận thế, con người còn chẳng nuôi nổi bản thân.

Huống chi là vận hành mấy cơ sở như vệ tinh hay trạm phát điện những công trình tầm cỡ quốc gia đều sớm ngừng hoạt động. 

Vậy thì thực phẩm này lấy từ đâu ra? Ai còn sản xuất?

“Hương vị và mùi cũng rất mới.”

Thanh niên sơ mi trắng bóc bao một ổ bánh mì, thấy hạn dùng chỉ ba ngày. 

Anh càng thêm kinh ngạc.

Thời hạn ngắn thế này chứng tỏ không nhiều chất bảo quản. 

Bánh mì cũng không lớn, chỉ cỡ hai bàn tay nhưng lại tỏa ra mùi thơm hấp dẫn của mạch nha và sữa.

Anh không nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa từng ngửi thấy mùi đồ ăn hấp dẫn đến thế.

Môi anh khẽ động, nước bọt trong miệng tuôn ra.

“Cứ ăn đi! Không sao đâu! Tôi đã thử độc thay mấy người rồi, ăn được, không quá hạn.” 

Chàng áo đen nói xong lại nhét nốt nửa cây xúc xích vào miệng, nhai khoái trá.

“Xúc xích này có thịt thật! Không có cái mùi tinh bột giả giả đâu. Ngon cực kỳ!”

“Tôi nhớ chủ tiệm có nói là trong tiệm còn có nước ấm miễn phí?” 

Chàng mặc áo đỏ nhấc một thùng mì ăn liền to tổ bố lên, cúi đầu nhìn bao bì quảng cáo.

“Đúng rồi! Tôi cũng thấy cái máy lọc nước ngay gần quầy.” 

Chàng áo đen gật đầu xác nhận.

“Không chỉ có nước ấm đâu, hình như còn có cả vòi sen để tắm.” 

Chàng sơ mi trắng tiếp lời.

Trước tận thế, anh từng là bác sĩ ngoại khoa, mắc bệnh sạch sẽ nặng. 

Đáng tiếc sau tận thế, nguồn nước khan hiếm, có khi ba bốn tháng mới được tắm một lần.

Thực ra là do anh chủ động nhịn uống để dành nước tắm. 

Chứ chàng trai áo đen kia, theo anh biết, chắc đã gần một năm chưa tắm rồi.

“Đàn ông không thúi thì còn là đàn ông à?” 

Câu này anh hay cà khịa anh bạn cùng phòng.

Cũng phải thôi. 

Tận thế khiến sông ngòi, hồ ao, biển cả đều bị ô nhiễm. 

Người bình thường chẳng có nước sạch để uống, chỉ có dị năng giả hệ thủy mới có thể tạo ra nước sạch. 

Nhưng nước đó còn không đủ uống, làm gì dám dùng để tắm.

Vậy mà nơi này có điện! Có nước! Lại còn thực phẩm mới thơm ngon, giá rẻ nữa.

Thật sự quá kỳ lạ, nhưng cũng quá thần kỳ!

“Tôi đi xem phòng tắm có thật sự dùng được không.”

Ăn chàng bận sơ mi trắng đứng dậy bước nhanh về phía phòng tắm. 

Theo sau là chàng trai mặc hoodie trắng và kính, trông có vẻ đang rất gấp.

Với mấy người đã quen giải quyết vệ sinh cá nhân ngoài trời.

Việc được "giải quyết" trong môi trường kín đáo như thế này đúng là trải nghiệm khác biệt.

“Thật sự có nước!” 

Chàng kính cận bật vòi rửa trong toilet dùng chung. 

Nước sạch róc rách chảy ra, màu trong veo, mùi cũng thanh khiết.

“Tắm được thật! Vòi sen còn có nước ấm.” 

Chàng trai là bác sĩ, hớn hở hô lên từ phía trong phòng tắm.

Quán trọ tuy đơn sơ, nhưng cực kỳ sạch sẽ. 

Toilet và phòng tắm đều không hôi hám, thoáng mát, gọn gàng.

“Chỉ có hai vòi sen, mà không có rèm. Tôi tắm trước nha, xong rồi các cậu hãy vào.” 

Anh chàng mặc sơ mi trắng nhanh chân lấy túi đồ vệ sinh cá nhân, đóng cửa phòng tắm lại.

Tiếng nước chảy ào ào vang lên ngay sau đó.

….

Trong lúc đó, ở căn hộ riêng trong nhà khách.

Thủy Dung được hệ thống gọi trở về khi nơi này bước vào giai đoạn nâng cấp.

Sau một hồi la hét khản cả giọng, cô mới ngừng lại và uống hơn nửa chai nước lọc.

Tiện thể, Thủy Dung tranh thủ kiểm tra lại kho đồ. 

Hệ thống đã nói rõ: Tất cả vật phẩm trong phòng đều là của cô. 

Dù có thể dùng điểm để mua thêm từ cửa hàng, nhưng trước tiên nên dùng hết đồ tích trữ đã.

Vì dùng hàng của nhà khách vẫn phải trả tiền, mà giờ cô vẫn đang… nợ nần chồng chất.

Phòng của cô có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh, rộng khoảng 100 mét vuông. 

Phòng ngủ có vài vật dụng cá nhân và hai túi lớn đồ ăn vặt mua được trong đợt giảm giá ngày 11/11. 

Nhìn nhiều như vậy, chứ toàn là đồ không no được.

Phòng kia là “phòng mèo” của Sơn Trúc, con mèo cưng của cô.

Tuy Sơn Trúc thích leo lên giường cô ngủ, nhưng vì nhà rộng, cô vẫn chừa một phòng riêng cho nó.

Trong phòng có hai ổ mèo, bốn tấm cào móng, một cái cây mèo cao gần 3 mét chạm trần nhà.

Tủ quần áo ban đầu giờ chứa toàn là mèo lương, cát mèo, đồ hộp, súp thưởng đủ loại.

Cô luôn có thói quen tích trữ đồ cho Sơn Trúc, đặc biệt là đợt sale. 

Giờ thì đủ cho nó ăn nửa năm không cần lo.

Còn chuyện sau nửa năm thì... để sau hẵng tính. 

Cô tin mình sẽ tìm được cách xoay xở tiếp.

Sau khi dọn dẹp và mở một hộp đồ ăn cho cục cưng.

Thủy Dung thầm nghĩ: Hôm nay là một ngày đặc biệt, cô từ cõi chết trở về. Cũng coi như được sống lại một lần, phải ăn mừng mới được.

Thủy Dung chưa từng hối hận vì đã cứu người. 

Dù có phải chết, cô cũng không hối tiếc. 

Nhưng được sống tiếp, cô vẫn thấy vui. 

Nhờ thế, cô có thể tiếp tục chăm lo cho Sơn Trúc, người thân duy nhất và bắt đầu một cuộc sống mới trong thế giới lạ lẫm này.

Cảm ơn hệ thống! 

Thủy Dung mỉm cười bày tỏ lòng biết ơn. 

Hệ thống liền gửi lại một emoji mặt ngại ngùng, đồng thời phát âm báo, thông báo nâng cấp nhà khách sơ cấp đã hoàn tất.

Cô mở bảng điều khiển để xem nhà khách có gì thay đổi sau khi nâng cấp.

Phòng ốc không đổi nhiều, chỉ có WC tầng một biến thành phòng giặt, bên trong đặt hai máy giặt tự động.

Ngoài ra, phía phải nhà khách xuất hiện hai giá treo đồ dài 5 mét, cách nhà khoảng 3 mét, đủ để khách phơi khăn trải giường và quần áo.

Máy giặt có rồi, khỏi phải giặt tay khăn tắm và chăn mền. 

Quá tiện!

Thẻ bài nhà khách cũng đổi. 

Không còn là chữ viết tay bằng phấn mờ mịt nữa, mà là bảng hiệu nhỏ đàng hoàng.

Dù vẫn không sáng đèn, nhưng mà trông chuyên nghiệp hơn hẳn.

“Ơ? Quầy bán hàng cũng thay đổi?” 

Thủy Dung mở mục bán hàng thì thấy thêm nhiều món mới.

Ban đầu chỉ bán đồ ăn, giờ có cả đồ dùng cá nhân như kem đánh răng, bàn chải, khăn, giấy vệ sinh, xà phòng, dầu gội, thau giặt và bột giặt, tổng cộng tám loại.

Có cả bột giặt! Vậy thì đỡ lo vụ giặt khăn mền rồi!

Mấy món này đồng giá, mỗi món đổi bằng một tinh hạch cấp một.

Cô thở phào nhẹ nhõm. 

Nếu thứ gì cũng tốn tiền thì cô sớm phá sản mất.

Với mức chi tiêu hiện tại, chỉ phí duy trì nhà khách đã 50 tinh hạch mỗi tháng, tức là mỗi ngày cần kiếm được hai tinh hạch. 

Tức là phải có ít nhất hai khách một ngày mới hòa vốn.

Không biết khách có đều không nữa… 

Thủy Dung thấy việc có được một mối làm ăn lớn hôm nay giống như trúng số vậy!

Cô ôm Sơn Trúc hôn lấy hôn để, rồi mới ra ngoài xem có khách nào mới không.

Vừa mở cửa, trước mắt cô là một chàng trai trẻ tóc còn ướt, khoác khăn tắm, trông vừa tắm xong rất... thư thái.

Mắt cô sáng rỡ.

Vừa tắm xong à? 

Nhưng mà không có xà phòng hay dầu gội, liệu tắm có sạch không?

Ý tưởng kiếm tiền lại lóe lên trong đầu. 

Cô phóng ngay đến trước mặt chàng trai, đôi mắt lấp lánh.

“Xin hỏi.. quý khách có muốn mua xà phòng không?”

Mạc Nhiễm: “...?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play