Sau khi mở cửa, Thủy Dung đi kiểm tra khu vực cầu thang nối giữa hai tầng. 

Nhà khách này thực sự rất nhỏ, mỗi tầng chỉ khoảng một trăm mét vuông.

Cô mở căn phòng đơn gần nhất bên tay phải, bên trong chỉ có một chiếc giường nhỏ.

Sàn xi măng trống trơn, ngoài chiếc giường ra chỉ có thêm một cái ghế nhựa nhỏ. 

Trên chiếc giường đơn là bộ chăn ga trắng toát như trong bệnh viện, gối và mền được đặt gọn ở giữa giường. 

Phía đầu giường là chiếc chăn bông cũ được gấp lại thành hình vuông, khiến Thủy Dung không khỏi nhớ đến những tấm chăn nặng nề và cứng ngắc hồi còn ở ký túc xá.

Phòng đơn sơ thật, đơn sơ đúng nghĩa luôn ấy…

Mỗi tầng có bốn phòng, mỗi phòng chưa đến hai mươi mét vuông, không có nhà vệ sinh hay phòng tắm riêng. 

Cuối hành lang bên trái có một nhà vệ sinh công cộng.

Đi vào trong thêm chút nữa thì thấy một phòng tắm vòi sen chỉ đủ hai người sử dụng.

Phòng tắm vòi sen này chỉ có ở tầng hai. 

Tầng một, ngoài bốn phòng ngủ, còn có một khu vực tiếp khách và quầy lễ tân. 

Vì vậy, nhà vệ sinh ở tầng một cũng nhỏ hơn tầng hai một chút.

Haiz… Điều kiện thế này chẳng khác gì ký túc xá ở vùng nông thôn.

À đúng rồi, ký túc xá trường học còn có nhà ăn, còn ở đây…

Khu tiếp khách có một quầy bán hàng và một máy lọc nước.

Nhưng mà, quầy hàng thì trống trơn. 

Muốn bán gì thì cô phải nhập hàng về trước đã. 

Thủy Dung mở trung tâm thương mại kiểm tra thì thấy hiện tại chỉ có thể đặt mua tám loại thực phẩm.

Thùng mì ăn liền, trứng kho, xúc xích, chân gà ngâm ớt, sữa bò, bánh mì, bánh nén khô đóng gói và đậu phộng bọc chocolate.

Trong đó, ngoài mì ăn liền và bánh mì cần nhập ít nhất năm món mỗi loại và mỗi món giá một tinh hạch cấp một.

Thì các món còn lại đều bán theo định mức bốn món đổi lấy một tinh hạch.

Giá bán cũng vừa vặn gấp đôi, giá nhập là hai món đổi một tinh hạch, còn giá bán là một món một tinh hạch.

Cả quầy lễ tân đã nghèo xác xơ.

Nếu quầy bán hàng cũng chỉ có cái thùng rỗng thì nhà khách này thật sự thê thảm đến mức không ai dám đến ở.

“Có thể cho tôi nợ trước một ít được không? Tôi cũng cần phải nhập hàng thì mới có gì để bán mà!” 

Thủy Dung cố thương lượng với hệ thống, hy vọng có thể ứng trước vài món hàng.

Hệ thống kêu “tích tích” vài tiếng rồi chấp nhận cho cô nợ trước năm món mỗi loại.

Vậy là trên giấy nợ của cô lại tăng thêm một khoản.

Mang theo tâm trạng nặng nề.

Thủy Dung sắp xếp những món hàng rỗng vừa nhập được lên chiếc quầy trưng bày bằng gỗ cao ngang người phía sau, rồi tiếp tục đi thăm dò.

Máy lọc nước hiện tại chỉ có nước lạnh. 

Muốn mở chức năng nước ấm thì phải đóng thêm phí mỗi tháng là mười tinh hạch.

Nếu không đóng phí nước ấm thì ngay cả phòng tắm vòi sen trên tầng hai cũng chỉ có nước lạnh để dùng.

Thủy Dung nhìn ra ngoài trời, lá rụng đầy trời báo hiệu cuối thu sắp sang đông, tắm nước lạnh trong thời tiết thế này…

Mà trong hoàn cảnh thiếu thốn thuốc men như thời mạt thế, chắc chẳng ai dám liều lĩnh tắm nước lạnh để rồi nhiễm bệnh đâu.

Tiền điện mỗi ngày tốn một tinh hạch, nhưng tiền nước rẻ hơn nhiều, một tháng chỉ tốn mười tinh hạch.

Thủy Dung dứt khoát chọn tiếp tục nợ. 

Dù sao nợ nhiều thêm tí cũng chẳng sao, đến lúc đó tính sau.

Nhưng hiện tại lo mấy thứ đó cũng vô ích, không có khách thì cũng chẳng có gì để làm.

Cô vươn tay, run rẩy đẩy cánh cửa nhỏ của nhà khách. 

Vừa hé ra một khe, cô liền thấy hai con tang thi bị kéo gãy chân, ruột lòng thòng đang lảo đảo đi qua.

“A a a! Ghê quá! Sợ quá đi mất!” 

Là một người sinh ra và lớn lên trong xã hội hòa bình.

Đây là lần đầu tiên Thủy Dung trực diện nhìn thấy quái vật tang thi đáng sợ đến vặn vẹo như thế.

Dù vậy nhưng cô không khóc. 

Tay run run, cô đẩy toang cửa ra để quan sát thêm.

Cô phát hiện trong phạm vi ba mét quanh nhà khách không hề có tang thi, mà những con đến gần như bị cản lại bởi một lực vô hình. 

Phần lớn tang thi làm như không hề thấy nhà khách, dù có đi ngang qua cũng chỉ lờ đờ bước đi.

【Tích tích! Hệ thống thông báo: Nhà khách đã được kích hoạt trạng thái bảo hộ toàn bộ, lấy nhà khách làm trung tâm, phạm vi bảo hộ là 3 mét. Phí bảo hộ: Mỗi ngày một tinh hạch cấp một.】

【Chú thích: 100 tinh hạch cấp một = 1 tinh hạch cấp hai, 100 tinh hạch cấp hai = 1 tinh hạch cấp ba và cứ thế suy ra.】

A... Đúng là gian thương! 

Ở đâu cũng tranh thủ thu tiền.

Nhưng nếu bảo vệ được nhà khách khỏi sự tấn công của tang thi, thì một tinh hạch mỗi ngày cũng coi như xứng đáng.

Miễn là không ra khỏi phạm vi 3 mét, cô hoàn toàn không cần lo bị tang thi tấn công.

Nói thì nói vậy, chứ thực ra vẫn thấy sợ. 

Thủy Dung hít sâu một hơi, rồi đột ngột mở hẳn cửa ra. 

Cô phát hiện khung cảnh nhìn từ cửa sổ ban nãy chính là con đường lớn cạnh nhà.

Quả nhiên, nhà khách nằm sát ngay đại lộ, mà chung quanh cả trăm mét chẳng có lấy một tòa nhà nào khác.

A…

Tuy khu vực này nhìn thì vị trí tốt, cửa tiệm của cô tuy nhỏ nhưng rất dễ thấy.

Thế nhưng đây là thời mạt thế, chứ không phải thời bình, vị trí tốt đến mấy thì cũng chẳng còn là lợi thế gì nữa.

Các tang thi đi qua nhà khách vẫn cứ lờ đờ bước, chẳng hề để ý tới cô.

Thủy Dung ra ngoài vài bước, ngẩng đầu nhìn vị trí đáng lẽ phải có bảng hiệu cửa tiệm.

Trên đó chỉ có một tấm bảng gỗ sơn đen, trên viết dòng chữ nguệch ngoạc.

Nhà trọ Long Môn.

Trời ạ… Chữ nhỏ thế này, ai mà rảnh ngẩng đầu đọc cơ chứ?

Lại còn đặt tên “Long Môn”, nghe hệt như tên hắc điếm. 

Vậy thì khách nào dám yên tâm mà vào?

Thôi được rồi! Cô vẫn nên đứng ở cửa chào mời thì hơn.

Dù nhìn có hơi giống trong mấy truyền thuyết về Lệ Xuân Viện.

Nhưng cô thật sự chỉ là muốn người ta đến thuê phòng ngủ thôi mà.

Trơ trụi thật…

Cô đứng canh cửa cả nửa tiếng mà không thấy bóng dáng một người sống nào.

Ngược lại mười mấy con tang thi đủ hình thù kỳ quái lại chậm rãi đi qua.

Thủy Dung tính toán sơ sơ, thấy khoảng cách với mấy con tang thi còn khoảng 5 mét thì cũng không kêu nữa.

Không ai cả... Hôm nay là ngày khai trương của cô, chẳng lẽ đến cả bảng hiệu cũng không dám treo lên thật sao?

Ngay khi cô sắp tuyệt vọng, ông trời dường như nghe thấy lời cầu nguyện của cô.

Từ cuối con đường phía bên phải xuất hiện một chấm đen nhỏ.

Nhìn tốc độ di chuyển thì chắc chắn là một chiếc xe.

Thủy Dung lập tức phấn khởi, chạy ngay vào phạm vi an toàn gần cửa nhất, rồi khum tay bên miệng hô to.

“Nhà trọ đây! Nhà trọ sạch sẽ, an toàn tránh nạn, có nước ấm, có phòng tắm miễn phí luôn nè!”

Giọng cô không to, nhưng xung quanh chẳng có gì che chắn, chỉ có tiếng gió thổi và lá cây xào xạc, nên lời cô nói vang vọng rất xa.

Chiếc xe việt dã đang đến là một chiếc SUV nhìn cứng cáp.

Trên xe có bốn người đàn ông tầm 24-25 tuổi, đều trẻ trung, tuấn tú, tràn đầy sức sống.

Ngồi ở ghế phụ là một thanh niên mặt trắng.

Có phần thư sinh, trông trắng hơn người thường nhưng không phải kiểu “công tử bột”.

Ngồi cạnh anh là một thanh niên cơ bắp rắn rỏi.

Mặc áo thun tay lỡ màu lam nhạt và khoác áo gió xanh biển, cánh tay săn chắc lộ rõ sức mạnh.

“Các anh có nghe thấy gì không? Hình như có người đang gọi lớn.” 

Anh chàng mặt trắng đẩy gọng kính, vẻ mặt khó hiểu.

Tang thi tuy thị lực kém nhưng thính giác và khứu giác lại rất nhạy. 

Ngoài trời rất ít ai dám nói to, càng không ai dám gào cổ lên như vậy.

Hai thanh niên ngồi sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy cũng mở mắt nhìn ra cửa sổ.

Khu vực này nổi tiếng là vùng thử luyện.

Không chỉ tang thi biến dị mà cả thú và thực vật biến dị cũng rất nhiều và rất mạnh.

Vì thế nơi này còn được gọi là Khu Đất Chết, ý chỉ không thích hợp để con người sống sót.

Nếu không vì muốn tìm tinh hạch hoặc các nguyên liệu từ quái vật, thì chẳng ai rảnh đến đây cả.

Thủy Dung tiếp tục hô thêm vài lần.

Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại ở ven đường cách nhà khách hơn mười mét, cô mới thôi không kêu nữa.

Cô biết rõ, với vùng đất hoang vu thế này.

Nếu cô không chủ động gọi, e là sẽ chẳng có lấy một khách nào đến đây.

Cửa kính ghế lái dần hạ xuống, hai gương mặt cùng lúc nhìn về phía Thủy Dung. 

Họ ngạc nhiên khi thấy tang thi đi ngang qua cô mà không hề tấn công, hoàn toàn phớt lờ cô.

“Chuyện gì thế này? Là dị năng sao? Sao tang thi lại như không nhìn thấy cô ấy vậy?” 

Chàng trai đeo kính thắc mắc.

“Tôi chưa từng nghe qua loại dị năng nào như vậy. Xuống xem thử đi? Cô ấy còn bảo có nước ấm với tắm vòi sen miễn phí nữa. Đúng lúc chúng ta cũng đang dơ quá rồi.” 

Người phía sau đề nghị.

Một chàng trai khác ngồi tựa lưng, mặc áo đen, quần áo lấm lem, nhìn bảng hiệu trên đầu Thủy Dung rồi xuýt xoa.

“Không ngờ vẫn còn người mở tiệm trong thời mạt thế, lại là kiểu nhà nghỉ nhỏ thế này. Các cậu nhìn xem cô gái kia trắng trẻo, khuôn mặt non nớt, chẳng có chút dấu hiệu từng trải qua gian khổ gì cả.”

Mấy người còn lại đều đồng ý với nhận xét đó.

Trong thời mạt thế, ngay cả những dị năng giả dạn dày nhất cũng mang đầy vết thương và vẻ mặt mệt mỏi. 

Lâu lắm rồi họ mới thấy một cô gái sạch sẽ, thuần khiết và ngây thơ như vậy.

“Đi thôi, xuống xem thử. Nhà trọ tên ‘Long Môn’ nữa chứ, nghe y như... hắc điếm ấy nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play