"Nước tới rồi."
Nancy khẽ nói.
Người nằm trên giường không có phản ứng gì, hai mắt nhắm nghiền.
Dường như đang chìm trong giấc ngủ sâu bị đè nặng bởi cơn mê.
Nancy suy nghĩ một lúc, đưa tay áp miệng ly nước vào môi anh, nước nhanh chóng thấm ướt đôi môi khô khốc ấy.
Ngay sau đó, cô cũng cúi đầu, áp môi mình lên đó, định tạo ra một tai nạn ngọt ngào.
Ban đầu cô chỉ nghĩ nhẹ nhàng chạm môi là đủ để đánh thức anh.
Nhưng lại quên mất rằng anh là một người đang khát đến khô cổ.
Khi cảm nhận được hơi nước sẽ theo bản năng muốn nhiều hơn.
Chưa kịp rút môi ra, một bàn tay rắn rỏi đã giữ lấy gáy cô.
Đôi môi nóng bỏng và khô khốc kia cuốn lấy cô, tham lam tìm kiếm sự mát lạnh.
Càng không tìm được, lại càng thêm bức thiết.
Không hề có kỹ xảo, nhưng lại mang theo sức mạnh khiến trái tim Nancy run lên.
Ai nói Thần Ánh Sáng là người cấm dục, lạnh lùng?
Nhìn thế này có giống chút nào không?
Nhưng… cô thật sự không muốn tình huống này vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Ký chủ, nhịn một chút đi! Tôi thấy giá trị cảm tình đang dần hướng về phía mình rồi!"
Hệ thống Tiểu N hào hứng hét lên.
"Gì cơ?"
Nancy vừa kêu lên thì người thanh niên từ nãy đến giờ vẫn nhắm mắt, bỗng mở mắt.
Đôi mắt dài hẹp toát ra hơi lạnh, tròng mắt xanh thẳm khóa chặt vào cô.
Nancy lập tức hoảng hốt ngồi bật dậy.
Nancy vốn sống dưới sự bảo hộ của Thần Ánh Sáng ở thế giới cũ, nhưng thần minh luôn là sự tồn tại quá xa vời đối với con người.
Ngoài trừ Đại Giáo Chủ, đến cả Hồng Y Giáo Chủ cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng nói thần thánh thông qua trung gian.
Đối với người bình thường như cô, việc tiếp xúc với thần thuật đã là chuyện không tưởng.
Thế nên, ban đầu khi nhìn thấy vị thần bị thương và mất trí nhớ này.
Nancy chỉ bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của anh chứ không có cảm giác gì đặc biệt với thân phận thần linh ấy.
Cho đến khi anh mở mắt, ánh nhìn lạnh lẽo ấy chiếu thẳng vào cô.
Lúc đó cô mới thực sự cảm nhận được áp lực đến từ sự tồn tại thiêng liêng ấy.
Dù đã hóa thành phàm nhân, nhưng bản chất thần thánh ẩn sâu bên trong vẫn không thể che giấu hoàn toàn.
Giữa bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, cuối cùng cũng vang lên một câu hỏi trầm trầm.
“Cô đang làm gì vậy?”
"Tôi đâu làm gì đâu mà."
Nancy ra vẻ oan ức, chỉ vào chiếc ly súc miệng ngã lăn trên giường.
“Tôi nghe thấy có người nói khát, nên mới tốt bụng mang nước đến. Ai ngờ bị ngài áp xuống hôn mấy cái.”
"Hôn?"
Trong mắt người thanh niên hiện lên vẻ ngờ vực.
“Là… hôn môi đó.”
"Hôn môi?"
Vẻ hoang mang trong mắt anh càng rõ.
Hôn đến vậy mà cũng không biết sao?
Quả là Thần Ánh Sáng, người đặt ra luật cấm yêu sớm trước tuổi 30!
"Hôn môi là gì?"
Anh hỏi tiếp.
"Không có gì đâu, chỉ là một hình thức giao tiếp bình thường giữa người với người thôi."
Nancy vội kết thúc đề tài, sợ có ai bất ngờ xuất hiện.
"Ngài còn muốn uống nước không?"
Cô chỉ vào ly hỏi tiếp.
"Không cần, tôi có rồi."
Giọng anh khàn khàn, đầy lạnh nhạt.
Trong tay lóe lên một luồng ánh sáng mờ, rồi bất chợt xuất hiện một chiếc ly vàng khắc hoa tinh xảo, bên trong là nước mát lạnh.
Thần thuật.
Lông mi Nancy khẽ rung.
Dù đã hóa thân thành người phàm, nhưng thần thuật vẫn không hề bị lãng quên.
Vậy ký ức thì sao, liệu có dần khôi phục không?
Nancy hỏi: "Ngài tên gì?"
Người thanh niên đưa ly lên uống một ngụm, rồi lạnh nhạt nói.
“Milos.”
Trái tim Nancy chùng xuống.
Milos. Ksenodek.
Đó là danh xưng thiêng liêng trong ánh sáng.
Việc anh thốt ra cái tên đó một cách tự nhiên không chút do dự khiến cô cảm thấy bất an.
Milos khẽ nói: "Thật kỳ lạ."
"Gì cơ?"
Nancy ngẩng đầu khó hiểu.
"Tôi chỉ nhớ mỗi cái tên này."
Milos cụp mắt xuống, trầm ngâm nhìn chằm chằm chiếc ly trong tay.
Nancy nhìn theo ánh mắt anh, trên miệng ly có một hình chạm nhỏ.
Những ký hiệu cổ uốn lượn tạo thành hình tam giác, một biểu tượng thiêng liêng đại diện cho Thần Ánh Sáng trong Thần Sử.
Ngực Nancy khẽ run lên.
Hình tam giác ấy phát ra ánh sáng yếu ớt, như một cặp mắt băng giá đang dõi theo cô.
Cô bỗng thấy chột dạ.
Lại lo người thị vệ khát nước kia sẽ quay lại nên vội đặt ly súc miệng lên tủ đầu giường, đứng dậy nói.
“Tôi phải đi rồi.”
"Cô đi đâu?"
Milos nhướng mắt, ánh nhìn vẫn mang theo chút nghi hoặc.
"Đi khiêu vũ."
Nancy nhoẻn miệng cười nhẹ: “Tôi đến đây dự tiệc. Lúc tiệc chưa bắt đầu thì đi dạo trong vườn. Xin ngài giữ bí mật giúp tôi. Dù gì lẻn vào dinh chủ mà bị phát hiện thì cũng mất mặt lắm.”
Ánh mắt cô gái lấp lánh nét tinh nghịch và trong trẻo, khiến sự đề phòng trong mắt Milos dịu đi đôi chút.
"Vậy nhé, tạm biệt."
Nancy kéo nhẹ vạt váy, thi lễ một cái rồi xoay người rời khỏi phòng, trông hệt như một cuộc gặp ngẫu nhiên.
Muốn dụ dê thì phải kiên nhẫn, quá nôn nóng sẽ dễ bị lộ.
Hành lang vắng lặng.
Tên thị vệ khát nước vẫn chưa quay lại.
Nancy ép sát vào tường, cẩn thận lần từng bước xuống dưới lầu.
Trước đó cô đã xem qua khi ở dạng gió, trong đại sảnh lầu một chỉ có hai người làm thuộc thần chức.
Cô nhanh chóng lẻn đến căn phòng ngoài cùng, mở cửa sổ.
Len lỏi ra ngoài rồi trốn vào bụi hoa, rời khỏi nơi này một cách không để lại dấu vết.
Trong Lâu Đài Tiểu Bạch, Giáo chủ Saen quay lại.
Gương mặt ông nghiêm nghị, nhìn hành lang trống không một bóng người, sau đó đẩy cửa bước vào.
Milos đang đứng bên cửa sổ, nét mặt như đang trầm tư điều gì đó.
"Ngài đã tỉnh rồi?"
Saen kinh ngạc thốt lên.
Thấy Milos không đáp lời, ông thoáng hoảng hốt.
Nghĩ đến thân phận có thể có của đối phương, sắc mặt Saen lập tức tái đi.
Ông bắt đầu hối hận vì đã không lập tức báo chuyện này cho Đại Giáo Chủ.
Nếu người này thực sự là một vị thần, liệu có nghi ngờ ông có ý đồ bất chính không?
Tâm trí Saen trở nên rối loạn, mắt liếc quanh khắp phòng.
Khi ánh nhìn dừng lại trên chiếc ly súc miệng còn đặt trên giường, sắc mặt ông thay đổi rõ rệt.
"Có ai từng làm phiền ngài sao?"
Ông hỏi, giọng hơi run.
"Không có."
Milos đáp lại nhàn nhạt, ánh mắt lơ đãng rời khỏi vườn hoa, rồi chầm chậm nhìn chăm chú vào người đàn ông mặc hồng y trước mặt.
Trong thời gian bị hôn mê, anh không phải hoàn toàn vô thức.
Anh biết chính người tên Saen này đã mang mình về đây.
….
"Khi nào thì anh ấy sẽ khôi phục trí nhớ?"
Nancy vừa phủi mấy cọng lá cỏ dính trên vai, vừa vội vã hướng về phía đại sảnh.
"Có thể là hôm nay, cũng có thể muộn hơn một chút."
Tiểu N đáp lại.
"Vậy thì tôi phải cẩn thận hơn."
Nancy trầm ngâm.
“Tuyệt đối không để anh ấy phát hiện mình biết thân phận thật của tôi. Việc ‘dụ dỗ’ phải từ từ, giống như nước ấm nấu ếch. Khi anh ấy đã quen với sự hiện diện của tôi, thì cũng đã muộn để thoát rồi.”
"Đúng rồi, cô vừa kiếm được một điểm hảo cảm đấy. Tôi đã tiêu hao nó rồi, có thể sống sót thêm ba ngày nữa!"
Tiểu N hớn hở thông báo.
"Chỉ có một điểm?"
Nancy ngẩn người.
"Thế là tốt rồi! Đối phương vốn là một vị thần chưa từng biết yêu mà!"
Tiểu N an ủi.
“Nhưng mà, ký chủ, sao cô lại thay đổi chiến thuật đột ngột vậy? Tôi cứ tưởng ngài sẽ đổ nước vào miệng anh ta cơ.”
Nancy cười khẽ: “Thần Ánh Sáng mất trí nhớ chứ đâu có mất não. Ngài ấy chắc chắn sẽ không uống thứ gì do người lạ đưa đến. Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ vậy nên tạm thời đổi chiến lược thôi.”
"Oa! Ký chủ lợi hại quá! 666!"
Tiểu N hò reo: “Cố gắng tích góp thêm điểm hảo cảm nhé. Càng nhiều càng tốt. Như vậy, chúng ta không những có thể sống sót, mà còn có thể đổi lấy đạo cụ thần kỳ!”
Nancy hỏi: "Ý cậu là mấy món quà siêu phẩm mở ngẫu nhiên ấy à?"
“Chính xác luôn!”
Vậy thì càng nhiều càng tốt rồi.
Đối với một người không có thần thuật như cô mà nói.
Có thêm vài món đạo cụ trong tay mới có thể xử lý các tình huống bất ngờ, như hôm nay chẳng hạn.
Nancy quay trở lại đại sảnh yến hội, không ai chú ý đến việc cô vừa biến mất rồi xuất hiện trở lại.
Điều khiến cô thấy phiền là hội chứng di chứng từ sa mạc đang phát tác, "mù mặt" trong một giờ.
Trong sảnh tiệc, ai ai cũng có gương mặt y hệt nhau.
Cô không thể phân biệt được đâu là Củ Cải Ti, đâu là Rose.
Nancy vốn không định sớm gặp lại Milos như vậy.
Nhưng thời gian lại không cho phép cô chần chừ.
Tình trạng tự bạo khi tử vong vẫn luôn treo lơ lửng trên đầu.
Cô hiện chỉ còn sống được thêm hai ngày nữa.
Hôm qua cô đã cố gắng kiềm chế, không liều mình đến nhà Giáo chủ Saen mà ở yên trong nhà.
Lục lọi lại những tờ báo cũ vài năm gần đây để nắm bắt thời cuộc.
"Hay là mình chờ thêm chút nữa?"
Tiểu N dè dặt đề nghị: “Dù sao mới chỉ qua một ngày mà gặp lại thì hơi nhanh...”
Nancy đứng bên cửa sổ, nhìn ra mặt đất bị ánh nắng thiêu đốt đến mức bốc khói.
“ có phải đã khôi phục trí nhớ rồi quay về Thần điện không?”
Tiểu N hơi khựng lại: “Nếu vậy thì chúng ta chắc chắn tiêu đời. Hiện giờ chúng ta chưa thể đến Thần điện để lấy điểm hảo cảm.”
“Còn hai vị thần khác thì sao?”
“Chờ khi Đại Thiên Sứ của Thần Bóng Tối tìm thấy anh ta và hộ tống về Minh Thổ, họ sẽ đi ngang qua Rừng Sương Mù, đó là địa điểm gần chúng ta nhất."
"Nhưng từ Vương đô Bulton đến đó cũng còn một đoạn khá xa. Muốn đến nơi, một là ngài phải nâng cấp tôi thành hệ thống cấp R để có thể dịch chuyển tức thời, hai là phải lấy được điểm hảo cảm của Thần Ánh Sáng để đổi đạo cụ dịch chuyển.”
“Cả Hải Thần cũng vậy. Anh ta vẫn chưa rời khỏi Atlantis. Nếu muốn đến được chỗ anh ta, cũng cần nâng cấp hệ thống hoặc đổi đạo cụ.”
Nancy thở dài.
Nói tóm lại, vẫn phải quay về “dụ dỗ” Thần Ánh Sáng.
Cô đi đến trước gương, soi mình.
Hôm nay cô mặc váy trắng tinh, không phải bộ lễ phục dài sát đất mà chỉ là kiểu váy bó nửa người.
Phần mông được thiết kế hơi phồng nhẹ, khi đi sẽ khiến làn váy lay động như đuôi cá, tạo nên vẻ gợi cảm rất tự nhiên.
Cô đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai nhỏ, thay cho vòng kim cương ban đầu, khiến phần cổ càng thêm trắng trẻo thanh nhã.
Cổ áo được cắt rất thấp, để lộ một vùng da tuyết trắng.
Kiểu quyến rũ vừa thuần khiết vừa gợi cảm này tuy không gây ảnh hưởng với một vị thần chính trực.
Nhưng với một Milos đã đánh mất thần tính thì có lẽ sẽ có chút tác dụng.
Thu dọn xong xuôi, cô đến đại sảnh xin người hầu một chiếc giỏ và dụng cụ cắt hoa, rồi đi ra vườn hoa để tạo cảm giác tồn tại.
Trời nắng đến phát điên.
Vừa ra khỏi cửa, Nancy suýt nữa bị làn sóng nhiệt dội ngược trở lại.
Ánh nắng như muốn thiêu đốt mọi vật.
Cô đi vòng ra vườn nhỏ phía sau, miễn cưỡng tìm bóng râm dưới tán cây, dùng khăn tay quạt nhẹ.
Phía sau hàng rào là dinh thự của Giáo chủ Saen, từ đây thậm chí có thể nhìn thấy Lâu Đài Tiểu Bạch ẩn sau vườn hoa.
Nancy thu ánh mắt lại, bắt đầu chậm rãi cắt hoa xung quanh, hy vọng rằng Milos sẽ tình cờ ra vườn dạo một chút.
Nhưng đến tận khi hoàng hôn buông xuống, cô vẫn không nhìn thấy bóng dáng anh đâu.
Xem ra... những cuộc gặp ngẫu nhiên không dễ có như vậy.
Muốn gặp được tình cờ, trước hết phải lên kế hoạch rất kỹ càng.
Nancy gom hoa vào giỏ, giấu đi nỗi thất vọng trong lòng, bình thản quay về.
…
Nancy bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Hôm nay là ngày Học viện Thần học Aerohive tổ chức tuyển sinh.
Bá tước George vô cùng coi trọng sự kiện này, đã cử người gọi ba thiếu nữ dậy từ sớm để chuẩn bị.
Đây là ranh giới giữa người phàm và những kẻ sở hữu thần thuật.
Ranh giới ấy tựa như vực sâu không thể vượt qua.
Nếu trong gia tộc có người trở thành thần thuật giả, địa vị cả dòng họ sẽ được nâng lên tầm cao mới.
Còn nếu không có ai nắm giữ thần thuật, thì dẫu là quý tộc, cũng chỉ thuộc loại tầm thường.
Trong thế giới cũ của Nancy, điều đó càng rõ ràng.
Những thần thuật sư từ khi sinh ra đã cao quý hơn người thường.
Họ có thể nghiên cứu sức mạnh thuộc về chư thần trong lĩnh vực thần học.
Tuy chưa thể sánh ngang thần minh, nhưng cả sinh mệnh lẫn năng lực của họ đều vượt xa phàm nhân.
Nancy và hai người chị họ bị người hầu đưa đến phòng hóa trang dưới lầu một.
Phòng chuyên dùng để chuẩn bị cho người dự thi thần thuật.
Ba tiếng đồng hồ sau đó trôi qua trong việc rửa mặt, chải đầu và trang điểm.
Tất nhiên, ba tiếng ấy chẳng liên quan gì đến Nancy.
Sau khi được đưa đến, cô gần như bị bỏ mặc.
Bá tước phu nhân dường như quyết tâm biến hai cô con gái của mình thành cây thông Noel sống.
Bà liên tục sai bảo người hầu gắn thêm đá quý, lông vũ, hoa tươi.
Thậm chí cả những chiếc thuyền buồm mini lên mái tóc của Robus và Rose.
“Mặc như thế này mới thể hiện được thân phận.”
Bá tước phu nhân nói, chỉ đạo người hầu siết eo cho hai cô con gái.
“Hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng. Tất cả con cái quý tộc ở độ tuổi phù hợp đều sẽ tham gia kiểm tra. Phải phân tầng ngay từ cách ăn mặc. Trừ khi các con muốn làm bạn với đám thường dân.”
“Không, không đời nào.”
Robus và Rose hoảng hốt lắc đầu, như thể mẹ họ vừa bảo họ kết bạn với khỉ đầu chó vậy.
Bá tước phu nhân tiếp tục ra lệnh cho người hầu gắn thêm đá quý và tóc giả lên đầu hai cô gái.
“Ăn mặc nổi bật cũng giúp các con được cộng điểm trong kỳ khảo hạch.”
Nancy thì không nghĩ vậy.
Đá quý và tóc giả chỉ khiến đầu nặng thêm, nếu thi rớt thì lại càng xấu hổ hơn.
Cô chọn cho mình một chiếc váy lụa màu lam nhạt điểm hoa gợn sóng.
Cổ áo viền bèo hình lá sen, vừa mềm mại lại dễ thương.
Mái tóc được buộc hờ một cách đơn giản, điểm thêm một chiếc kẹp ngọc xanh thanh nhã.
Trong mắt Robus và Rose, Nancy chẳng khác gì một cô gái quê mùa.
Tin lời mẹ, họ thật sự nghĩ rằng cứ tô vẽ đậm lên là sẽ được lòng các giáo sư.
“Thêm chút má hồng cho tụi nó nữa, vẫn chưa đủ đỏ!”
Bá tước phu nhân kêu lên.
“Trời ơi, cô ta tính làm gì đây?”
Robus che miệng cười khúc khích.
“Cô gái tội nghiệp, ăn mặc mộc mạc thế này thể nào cũng bị loại ngay vòng đầu.”
Nancy không thèm đáp lại lời mỉa mai của hai chị em, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay trôi qua, Tiểu N sẽ tự hủy.
Giờ cô bị kẹt ở đây, không có chút cơ hội nào để tình cờ gặp thần Ánh Sáng.
“Ký chủ ơi, phải làm sao bây giờ?”
Tiểu N gần như khóc đến nơi.
Chưa kịp nghĩ ra cách thoát thân, Nancy đã bị bá tước phu nhân lùa lên xe ngựa, hướng về phía Học viện Thần học Aerohive.
Aerohive là một lâu đài cổ nguy nga nằm bên hồ.
AzTòa nhà có tháp cao vút, cổng vòm bằng đá, những khung cửa sổ kính màu hình chữ thập lấp lánh, cùng các vật trang trí rực rỡ và lan can uốn lượn bên mái.
Nancy lấy cớ muốn đi vệ sinh, rồi lặng lẽ đi vào một góc dưới tán cây.
Ở đó rất yên tĩnh.
Cô ngồi xuống bãi cỏ, quan sát xung quanh.
Trong tầm mắt lướt qua, cô bất chợt thấy một người đàn ông đang ngồi trên băng ghế ven hồ.
Mái tóc anh rực rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt trong suốt như bầu trời cao xanh.
Cả người toát ra một thứ ánh sáng thuần khiết khiến người khác khó lòng bỏ qua.
Đó chính là Thần Ánh Sáng, Milos.
Tim Nancy đập thình thịch như trống trận.
Trong đầu cô gần như hiện ra hình ảnh một túi máu sinh tồn đang vẫy gọi mình.
Chỉ cần nắm được anh, cô sẽ có thể hồi đầy thanh máu, sống thêm được vài ngày.
Cô lập tức đánh giá lại ngoại hình mình.
Với chiếc váy lam nhẹ nhàng, cô trông như một bông hoa đẫm sương ban mai.
Cô kéo cổ áo thấp xuống một chút, để lớp viền lá sen đung đưa trong gió, mơ hồ để lộ nét quyến rũ.
Sau khi chuẩn bị xong, Nancy mới nhẹ nhàng chạy đến bên ghế đá, làm bộ bất ngờ vui mừng.
“Ngài Milos? Không ngờ lại gặp ngài ở đây.”
Gương mặt cô mang theo nét e dè của một thiếu nữ mới đến chốn xa lạ, vừa sợ hãi vừa mừng vì gặp được người quen.
Nhìn vào không thấy gượng gạo, ngược lại còn khiến người ta có thiện cảm từ tận đáy lòng.
Milos hơi ngước lên, ánh mắt hờ hững, dường như đã quên hết chuyện xảy ra hôm trước.
Nancy chẳng thấy ngạc nhiên chút nào.
Dù sao anh cũng là Thần Ánh Sáng lạnh lùng, cấm dục, sinh ra cùng trời đất, sông núi, khác với Hải Thần thích thân thiện.
Nếu dễ mỉm cười thì đã không cần phải công lược nữa rồi.
Nancy hỏi: “Ngài cũng đến tham gia kỳ khảo hạch sao?”
“Không.”
Milos thản nhiên đáp: “Ta chỉ cảm thấy nơi này có mùi hương rất dễ chịu.”
Ánh mắt anh lướt qua mặt hồ, nhìn về phía ngọn tháp chính của học viện.
Trên đỉnh tháp là tượng thần Quang Minh sừng sững, nơi các học viên thường đến cầu nguyện.
Xem ra anh vẫn chưa lấy lại ký ức.
Nancy thầm thở phào.
Cô tiếp tục nở nụ cười dịu dàng: “Chút nữa tôi sẽ tham gia khảo hạch. Thật ra tôi hơi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, lần đầu đặt chân đến hoàng đô. Tôi lo nếu thi trượt sẽ rất mất mặt.”
Hàng chân mày của cô khẽ nhíu lại, khiến người đối diện chỉ muốn vươn tay ra xoa dịu.
“Sẽ không sao.”
Milos đáp nhẹ nhàng.
“Ta có thể cảm nhận được linh lực trong người cô đang dao động. Cô nhất định sẽ vượt qua kỳ khảo hạch.”
“Thật sao?”
Nancy lần này không diễn, mà thật lòng kinh ngạc.
Ở thế giới cũ, cô hoàn toàn không có chút thiên phú thần thuật nào.
Chẳng lẽ khi xuyên không, cơ thể cô đã có sự biến đổi đặc biệt?
“Nếu thật sự như lời Milos đại nhân nói thì tốt quá rồi.”
Cô gái nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng.
Toàn thân như được bao phủ bởi một lớp siro mật ong óng ánh, vừa ngọt ngào vừa rực rỡ.
“Ngài không biết tôi khao khát được vào học viện thần học, vào Thần điện Ánh Sáng đến nhường nào đâu.”
Có lẽ bị cảm xúc hân hoan của thiếu nữ làm lay động, khóe môi Milos khẽ nhếch lên.
“+1 điểm hảo cảm.”
Trong đầu Nancy vang lên giọng Tiểu N, vừa cố nén vừa hào hứng.
Tốt quá rồi… Lại sống thêm được ba ngày nữa.