Brighton vừa bước vào mùa hè, bãi biển lập tức chật kín người.

Những tiểu thư dịu dàng che dù ren nhỏ. 

Trẻ con chơi đùa, xây lâu đài cát. 

Các quý ông thì đảo mắt liên tục, mãi đến khi ánh nhìn rơi trúng một bóng dáng thon thả mới chịu dừng lại.

Đó là một cô gái có mái tóc dài óng ánh như rong biển vàng kim, suôn thẳng buông xuống, uốn nhẹ quanh vòng eo. 

Cô mặc chiếc váy lụa xanh nhạt.

Chiếc váy như một chiếc bánh kem bồng bềnh, tầng tầng lớp lớp vải voan mềm mại xếp chồng. 

Khuôn mặt cô rạng rỡ như đóa hồng đang nở, sống động mà tươi tắn. 

Đôi mắt cong nhẹ về phía đuôi, vừa trong trẻo vừa quyến rũ, mang theo vẻ đẹp khiến lòng người xao động.

Vài thanh niên ngông nghênh đã bắt đầu nóng lòng muốn đến bắt chuyện.

Nancy không chớp mắt, nhìn chằm chằm vùng biển xanh lam phía trước. 

Gió biển khô mặn thổi qua mặt, mang theo chút hơi nước nhè nhẹ.

Theo cô từng biết, biển là màu đen đục ngầu, chứ không thể trong xanh như thế này.

Lúc ấy, một giọng nói vui vẻ vang lên trong đầu.

“Đây là thời kỳ Kỷ Trung Nguyên, vạn vật vẫn giữ nguyên hình thái ban đầu. Biển dĩ nhiên là màu lam rồi.”

Nancy hơi nhíu mày. 

Việc cô xuất hiện ở nơi này, đều là vì sinh vật tự xưng là “Hệ thống Tiểu N” trong đầu cô.

Cô đến từ thế giới ba nghìn năm sau.

Tuy công nghệ phát triển, con người vẫn sống dưới ánh sáng của các vị thần.

Thần Quang Minh cao quý, cấm dục, lạnh lùng. 

Lãnh địa của anh ta nghiêm ngặt đến mức cấm yêu đương sớm với người dưới 30 tuổi. 

Vì thế, toàn đại lục sống rụt rè như những con chim cút.

Thần Hắc Ám thì máu lạnh và tàn khốc, chẳng còn chút thần tính. 

Dù thấy tín đồ bị ma thú xé xác, anh cũng chỉ gác cằm lười biếng nhìn theo. 

Lãnh địa của anh dân cư vô cùng hung bạo.

Còn Hải Thần thì có vẻ ổn hơn một chút, luật lệ khá nhân đạo. 

Có điều hành vi quá mức phóng túng.

Khắp đại dương, kể cả sinh vật phù du cũng từng là người tình của anh ta. 

Kết quả là chẳng ai dám ăn hải sản.

Đám thần linh này, thật chẳng đáng tin.

Dân chúng vốn đã không chịu nổi sự "sản xuất hàng loạt" của các vị thần.

Giờ còn bị trói buộc với hệ thống, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

Bọn họ, rốt cuộc là định làm phản thần?

“Không phải làm phản.” 

Tiểu N nghiêm túc nói: “Là kéo Thần Quang Minh khỏi ngai vàng, cảm hóa Thần Hắc Ám, và biến Hải Thần thành một vị thần chung thủy.”

“Nghe thế nào thì cũng là phỉ báng thần linh.” 

Nancy lườm.

“Chỉ cần giải quyết được vấn đề là được.” 

Tiểu N cười hì hì. 

“Cô nhìn biển cả trước mắt đi, có phải tâm trạng tốt hẳn? Nghĩ lại biển ở thời đại ngươi, vì Hải Thần dung túng nên cá biến dị thành ma vật, nước biển cũng nhuộm đen bởi ma pháp. Cô không muốn có một đại dương xanh như thế này sao?”

“Nghe cũng hợp lý.” 

Nancy gật đầu.

“Vậy nên các người mới tìm đến tôi?” 

Tâm trạng của cô khẽ dịu lại. 

Là một nghệ sĩ đỉnh lưu, ba nhiệm vụ lần này rõ ràng được thiết kế riêng cho cô.

Cô được cả nhân loại kỳ vọng. 

Bị đưa về quá khứ vài nghìn năm cũng không phải chuyện không thể chịu đựng.

….

“Tiểu thư Doyle…”

Phía sau vang lên một giọng trung niên ngọt lịm.

“Tiểu thư Robus hỏi cô muốn ngắm biển bao lâu nữa? Tất nhiên, tôi không muốn làm gián đoạn trải nghiệm tuyệt vời của cô. Tôi biết cô sống ở miền quê phương Nam, ít có dịp thấy biển cả. Nhưng công tước và phu nhân đang chờ trong nhà. Để các bậc trưởng bối chờ lâu thì không hay đâu…”

Lại ai đây?

Nancy quay lại, thấy một người đàn ông trung niên tóc vuốt ngược, mặc âu phục trang nghiêm, vẻ mặt đầy kiêu căng.

“Doyle chính là cô, Nancy. Doyle.” 

Tiểu N nói: “Đây là thân phận tôi sắp xếp để cô dễ dàng hòa nhập. Người đàn ông đó là quản gia của chú cô, một vị bá tước. Cô từ miền quê đến Brighton để theo học. Hai chị họ đến đón cô, nhưng tỏ vẻ khinh thường, hiện vẫn ngồi trên xe ngựa không chịu xuống.”

“Không còn cách nào khác.” 

Tiểu N tiếp lời: “Phải sắp xếp cho cô một thân phận có thể tiếp cận thần linh, nhưng không quá nổi bật. Đám người kia không quan trọng đâu, chỉ là công cụ giúp cô thành công.”

Thôi kệ.

“Vậy đi thôi.” 

Nancy nhàn nhạt nói với quản gia.

Ông ta gật đầu, phủi phủi vạt áo dù chẳng dính bụi gì, rồi xoay người vênh mặt bỏ đi.

Đáng ghét, công cụ thì mãi vẫn là công cụ.

….

Trên con đường lớn dọc bờ đê, những cỗ xe ngựa được trang trí lộng lẫy đỗ kín hai bên. 

Theo chỉ dẫn của Tiểu N, Nancy tìm được xe ngựa của gia đình bá tước.

Hai chiếc xe hình bí ngô treo gia huy màu hồng nhạt. 

Một chiếc đóng kín, một chiếc mở toang và trống không.

Rõ ràng, chiếc xe đóng cửa là của hai chị họ. 

Họ không muốn cô ngồi cùng.

Nancy cũng chẳng buồn để tâm, cô mỉm cười nhẹ rồi bước vào chiếc xe trống. 

Cửa xe đóng lại, xe ngựa lăn bánh theo sau xe phía trước.

“Đúng rồi, vì sao cậu lại tên Tiểu N?” 

Nancy hỏi.

“À… cô có từng chơi game chưa? Trong game, thẻ bài thường được phân cấp như N, R, SR, SSR. Hệ thống bọn tôi cũng như vậy.”

“Vậy cậu là loại rác rưởi cấp N?” 

Sắc mặt Nancy lập tức sầm xuống.

“Haha… đừng nói vậy. Cấp bậc của tôi phụ thuộc vào cô. Khi ngươi chinh phục thần linh và tích đủ điểm cảm động, tôi sẽ được nâng cấp. Tôi càng mạnh, sẽ giúp được cô càng nhiều.”

“Kỳ quặc thật. Đã là nhiệm vụ quan trọng, sao lại ghép tôi với một hệ thống cấp thấp? Lẽ ra nên đi thẳng vào SSR chứ?”

Cô sực nhớ ra, nghi ngờ hỏi: “Cậu có gì giấu tôi phải không? Nếu không khai thật, thì tôi sẽ từ chối làm nhiệm vụ.”

“Đừng mà!” 

Tiểu N hoảng loạn, đổ mồ hôi hột. 

Nó vốn là một hệ thống mới sinh, sao chịu nổi sự uy hiếp nên liền khai thật.

“Ban đầu tôi không định trói định cô. Để đảm bảo việc truyền tống không xảy ra sai sót, có hai hệ thống N được chế tạo. Ai truyền tống đúng người trước sẽ thăng cấp thành SSR. Nhưng vig tôi hồi hộp quá nên trói nhầm sang cô. Vì vậy, tôi vẫn là hệ thống N…”

Nancy nghẹn lời: “Cậu trói nhầm… vậy lúc đó tôi ở rất gần cậu sao?”

“Không gần. Nhưng cô ở sát vách người cần được truyền tống. Hai người cùng khu dân cư. Tôi đoán bên kia cũng đã khởi động hệ thống khác rồi.”

Nancy lo lắng, lục lại ký ức xem trong khu có ai đặc biệt.

 Cậu biết người đó là ai không?”

“Không.” 

Tiểu N nói thật.

Quả nhiên là rác rưởi.

“Cậu nghĩ người kia có hợp tác với tôi không?”

“Không thể.” 

Tiểu N quả quyết: “Để đảm bảo ổn định, mỗi hệ thống đều phải tiêu hao điểm hảo cảm theo thời gian. Như tôi, mỗi ba ngày đều sẽ tiêu hao một điểm, nếu hết thì tự bạo. SSR thì hao còn nhanh hơn. Vì sống sót, họ sẽ đoạt tài nguyên, chứ không liên minh đâu.”

“Ví dụ như bây giờ… cô hiểu rồi chứ?”

“Tôi không hiểu.”

“Là Chiến tranh thần minh đấy! Giờ các thần đều suy yếu. Thần Quang Minh rơi xuống nhân gian, Thần Hắc Ám đang dưỡng thương. Hải Thần thì… không có ghi chép gì.”

Tiểu N vỗ ngực: “Dù là N nhưng tôi biết tọa độ của cả Thần Quang Minh lẫn Thần Hắc Ám. Giờ đi tìm thần, kéo điểm hảo cảm thôi!”

….

Nancy suy nghĩ: “Vậy rốt cuộc tôi phải chọn Thần Quang Minh hay Thần Hắc Ám? Tôi đâu có ba cái chân.”

“Đừng lo. Thời điểm chúng ta xuyên không đã được tính toán kỹ. Thần Hắc Ám đang được hộ tống, chưa tới đại lục. Giờ đi gặp Thần Quang Minh trước. À, SSR cũng biết tọa độ của anh ta.”

“Sao lại không nói sớm?” 

Nancy suýt nhảy dựng.

Một cỗ xe ngựa khác vượt qua. 

Nancy cảm thấy da đầu tê rần, tim đập dồn dập. 

Ai đến trước sẽ có lợi thế chạm mặt Thần Quang Minh đầu tiên, khi anh còn mất trí.

Chỉ cần để lại ấn tượng sâu đậm, thì việc tiếp cận sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Ký chủ, còn một gói quà tân thủ và chức năng truyền tống miễn phí một lần. Lần sau muốn dùng phải nâng cấp tôi lên R.”

“Biết rồi.” 

Nancy nói: “Sau khi kéo được Thần Quang Minh, sẽ nâng cấp cho cậu. Truyền tống ngay đi, tôi không muốn bị SSR giành trước.”

Ánh sáng nhạt lóe lên từ trong xe bí ngô. 

Nancy biến mất không một tiếng động. 

Người đánh xe không hề hay biết, vẫn tiếp tục điều khiển xe chạy về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play