“Phủ Bình Dương vương, là… Lăng Vĩnh An?”

Người kia khẽ nhẩm, giọng thấp nhẹ, lặp lại mấy chữ kia như muốn từ một dải hồ loang nguyệt sắc, vớt lại hình bóng năm xưa.

“Xem hắn khí thế hung hăng thế kia, còn phải để đó hong gió,”-  Vân Xâm Nguyệt bực bội khều tai: “Ngươi vốn ít khi về kinh, không có ấn tượng với cái tên ăn chơi trác táng này cũng là điều dễ hiểu. Dựa vào quân công và danh tiếng của phủ Bình Dương vương, hắn làm càn trong kinh thành, không ai dám quản, cả Thượng Kinh đều biết tiếng xấu của hắn.”

“Ta nhớ ra rồi.” Tạ Thanh Yến cụp mắt: “Tổ mẫu ta và tổ phụ hắn là tỷ đệ cùng mẫu sinh ra.”

“Thái hậu và… lão Bình Dương vương?” - Vân Xâm Nguyệt dùng quạt khẽ gõ lòng bàn tay: “Sao ta lại quên được, Trưởng công chúa và Bình Dương vương là đường cô đường biểu, vậy thì ngươi và Lăng Vĩnh An nên xưng huynh gọi đệ mới phải!”

Hắn lập tức cười nịnh, sán lại gần: “Đệ đệ ngươi, ngươi tự mà quản.”

Tạ Thanh Yến nâng chén nhấp trà, dáng vẻ thanh nhã như ẩn giữa non nước mây trời.

Đợi lòng đã định, hắn mới ngẩng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm lên: “Nhà họ Lăng định hôn sự từ bao giờ?”

“Mấy ngày trước thôi, phu nhân Bình Dương và đại phu nhân họ Thích của phủ Khánh Quốc công bàn xong rồi. Nhưng mới chỉ là nói miệng, còn chưa hạ sính.” - Vân Xâm Nguyệt hơi dừng lại, nheo mắt cười đầy ẩn ý: “Tính ra, ngươi với hắn còn có thể thành thông gia đó.”

“Thích gia…”

Tạ Thanh Yến khẽ liếc về phía Đông các, như muốn xuyên qua từng lớp tường thành, nhìn đến bên kia nơi Thích Thế Ẩn đang đối chiếu khẩu cung và vật chứng.

Trong mắt thoáng qua băng sương, nhưng lại được giấu kín giữa tầng mây khói núi.

“Đầu xuân ta có gặp một lần ở yến tiệc, cô nương tên Uyển nhi kia cầm họa đều giỏi, danh xứng với thực, quả là đệ nhất tài nữ Thượng Kinh. Tuy tính cách có hơi tẻ nhạt, nhưng dung nhan thanh nhã thoát tục, xứng đôi với ngươi…”

Vân Xâm Nguyệt xoè quạt, liếc nhìn: “Còn tốt hơn cái đứa biểu muội Chinh Dương của ngươi, người đâu mà âm dương quái khí, thấy ngươi là nước mắt ngắn dài đòi làm chính thê.”

Dường như không nghe thấy, Tạ Thanh Yến hờ hững thu hồi ánh mắt:

“Người được hứa cho Lăng Vĩnh An, ở nhà họ Thích mang thân phận gì?”

“Ngươi còn hỏi?” - Vân Xâm Nguyệt cười giễu: “Đại phu nhân chỉ có một thân nữ nhi là Thích Uyển Nhi, phòng nhị tuy là thứ xuất, nhưng cũng chỉ có một đôi nam nữ, chuyện tốt thế này đâu tới lượt họ.”

Tạ Thanh Yến giọng ôn hòa như nước xuân chảy qua núi:

“Nếu còn dám úp úp mở mở, ta sẽ xin chỉ ban hôn, gả Chinh Dương cho ngươi.”

“? Ngươi đúng là lòng dạ độc ác.”

Vân Xâm Nguyệt dựng mày, nhưng nói nhanh gấp đôi:

“Ta đã điều tra rồi, gọi là Thích Bạch Thương, là con của thiếp thất phủ Khánh Quốc công thuở trước, thân phận thấp kém, bị nuôi ở thôn trang hẻo lánh bên ngoài nhiều năm, chưa từng vào kinh.”

Tạ Thanh Yến uống cạn chén trà, khẽ gật đầu, như vừa đánh xong một ván cờ, thong thả đứng dậy.

“Ngươi đi đâu?” Vân Xâm Nguyệt lấy làm khó hiểu.

“Đông các.”

“Dù bọn ăn chơi kia chưa từng gặp ngươi, nhưng ngươi cứ thế mà bước ra, cũng quá…”

“Rầm!”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị người ta hung hăng đạp tung.

“Vân Tam! Ngươi làm huynh đệ cũng quá vô tình! Gọi bao nhiêu tiếng không đáp, đừng nói lại chuộc được hoa khôi nào về đây một mình—”

Lăng Vĩnh An nồng nặc mùi rượu, dắt theo mấy tên ăn chơi lấc cấc lao vào, ai ngờ vừa bước vào đã đối mặt với một công tử áo mũ đoan trang, phong tư tuyệt thế.

Hắn ngây người, trơ mắt nhìn dung nhan trong trẻo thanh tú của người kia, từng tia kinh hoảng leo lên mắt.

“Tạ… Tạ Thanh…”

“Hoa khôi?” - Tạ Thanh Yến mỉm cười, giọng ôn hòa như gió xuân: “Ngươi thấy ta giống sao?”

Lăng Vĩnh An: “……”

“Phịch.”

Vào bao nhiêu phần khí thế, quỳ xuống bấy nhiêu phần dứt khoát.

“Ca ca!”

Vân Xâm Nguyệt: “?”

Một đám ăn chơi trác táng kiêu ngạo: “??”

Lăng Vĩnh An nhào lên phía trước, túm lấy vạt áo Tạ Thanh Yến:

“Ta sai rồi, ca ca Diễm Chi của ta! Nể mặt Trưởng công chúa và phụ thân ta là đường biểu huynh muội, ca ca phải cứu ta! Bây giờ chỉ có ca mới cứu được ta thoát khỏi biển khổ!”

“Không phải chứ, Lăng Nhị, sao ngươi nhận ra người ta?” - Vân Xâm Nguyệt nhấc vạt áo, tò mò ngồi xổm xuống cạnh Lăng Vĩnh An.

Hắn lại nghiêng đầu nhìn Tạ Thanh Yến:

“Hai người từng gặp nhau à?”

Tạ Thanh Yến không đáp, ánh mắt nhàn nhạt đảo xuống chân.

Lăng Vĩnh An lập tức tự giác tiếp lời:

“Không không không, chưa gặp bao giờ, ca ca Diễm Chi làm sao có thể hạ mình gặp một tên ăn chơi vô dụng như ta chứ?”

“Ngươi cũng tự hiểu rõ tiếng xấu của mình đấy,” - Vân Xâm Nguyệt cười: “Vậy sao ngươi lại nhận ra được?”

“Trong khuê phòng của các hoa khôi ở Thượng Kinh, mười người thì có đến bảy tám người lén giấu tranh vẽ chân dung của ca ca Diễm Chi,” - Lăng Vĩnh An rón rén liếc nhìn Tạ Thanh Yến, không đoán được hỉ nộ: “Nhìn nhiều rồi, tự nhiên cũng nhận ra.”

“Các hoa khôi giấu tranh vẽ riêng trong khuê phòng…”

Vân Xâm Nguyệt nhịn cười quay đầu lại nhìn Tạ Thanh Yến:

“Tạ Diễm Chi, phong lưu cũng không ít nhỉ?”

“Hu hu hu khoan nói cái đó, ca ca, mau cứu ta với!”

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Tạ Thanh Yến chưa từng gợn sóng, lúc này cũng chỉ hơi cúi mắt mỉm cười:

“Nếu ta không nhớ nhầm, người trấn giữ nơi biên cương khổ hàn chính là Bình Dương vương cùng thế tử, còn Lăng nhị công tử thì an nhàn trong chốn phồn hoa Kinh thành, vậy nguy là nguy ở chỗ nào?”

Lời tuy bình đạm nhưng ngầm giấu mũi nhọn, tiếc là Lăng Nhị vốn ngốc nghếch, sớm bị rượu sắc làm mờ óc, hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong câu.

“Còn không phải tại mẫu thân ta cứ nhất quyết đòi tới nhà họ Thích dạm hỏi!”

“Phủ Khánh Quốc công?”

“Phải! Chính là cái nhà họ Thích đó!” Lăng Vĩnh An ngồi bật dậy: “Cô nương Uyển Nhi kia thì ta nào dám tranh với ca ca Diễm Chi, nhưng ta tưởng người được định thân là cô nương nhan sắc xinh đẹp nhị phòng Thích Nghiên Dung —— ai ngờ nhà họ Thích lại đem một con xấu xí quê mùa ra lừa ta!”

Nói tới đây, hắn tức đến nhảy dựng lên: “Tâm địa nhà họ Thích cũng thật ác độc, nữ nhi lớn tuổi xấu xí gả không được, lại giấu giấu giếm giếm nhét cho ta! Để ta lấy một đứa quê mùa xấu xí về nhà rồi ngày ngày nhìn mặt nàng ta sống qua ngày —— chi bằng ta chết cho rồi!”

Vân Xâm Nguyệt phe phẩy quạt, cười tủm tỉm:

“Không đúng đâu Lăng Nhị, nhà họ Thích sao dám tráo người lừa gạt? Ngươi xác định lúc đầu vương phi Bình Dương nói là Thích Nghiên Dung?”

“Ta…” Lăng Vĩnh An nghẹn lời, rồi gằn giọng: “Dù sao thì cũng mặc kệ! Loại nữ nhân mặt mũi vừa đen vừa xấu như vậy, có chết ta cũng không cưới!”

Vân Xâm Nguyệt tò mò hỏi: “Đại cô nương nhà họ Thích không ở Thượng Kinh, ngươi sao biết nàng ta xấu?”

“Nàng ta hôm nay vào Kinh rồi!”

Lăng Vĩnh An nghiến răng nghiến lợi:

“Đã không đợi được, nhất định là một lòng muốn gả vào phủ Bình Dương của ta!”

“Hôm nay mới vào Kinh, ngươi đã biết nàng ta xấu rồi? Hơn nữa ‘mặt mũi vừa đen vừa xấu’ đâu giống lời ngươi, ai nói cho ngươi biết?”

Lăng Vĩnh An sửng sốt:

“Cái đó… ngươi đừng có hỏi nữa!”

Hắn quay sang Tạ Thanh Yến, nịnh nọt cười:

“Ca ca Diễm Chi, mẫu thân ta nói không lâu nữa huynh sẽ được phong làm Trấn Quốc công trong lễ sách phong của triều đình, đến lúc đó chắc chắn hoàng thượng sẽ ban hôn cho huynh với nhà họ Thích! Đến khi ấy, cả nhà họ Thích chẳng phải đều phải nghe huynh sao? Nếu có huynh lên tiếng, mẫu thân ta cũng chẳng dám nói gì đâu!”

“…”

Vân Xâm Nguyệt nghe mà nhíu chặt mày, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tạ Thanh Yến.

Nghe xong một tràng lời lẽ hoang đường, người kia vẫn không hề giận dữ, chỉ nhàn nhạt cúi mắt, dung mạo tuấn tú ôn hòa, như ánh trăng trong vắt lặng lẽ soi bóng mặt hồ.

“Nếu đó là mong muốn của phủ Bình Dương, ta tất nhiên sẽ thành toàn.”

Lăng Vĩnh An ngây ra, hoài nghi tai mình nghe nhầm: “Gì cơ? Thành toàn?”

“Chuyện từ hôn không cần nhắc lại nữa. Nếu sau này tiến hành nạp sính, thế tử không ở trong Kinh, ta có thể thay mặt phụ thân huynh trưởng ngươi, tới phủ họ Thích hoàn thành lễ nạp sính cho phủ Bình Dương.”

“?!”

Lăng Vĩnh An như bị sét đánh, ngây người tại chỗ.

Vân Xâm Nguyệt phì cười, ho một tiếng che giấu, phe phẩy quạt xếp đi theo bóng người kia ra ngoài.

Ra khỏi phòng, hắn vội đuổi kịp, ghé sát lại hỏi nhỏ: “Ngươi định đi đâu?”

“Đông các,” thần sắc Tạ Thanh Yến hờ hững như nước: “Nếu Thích Thế Ẩn thực sự có mặt tại đây, mà bị Lăng Vĩnh An đá văng ra khỏi Chiêu Nguyệt lâu, chẳng phải hỏng cả một nước ám cờ  sao?”

“Cũng đúng, phải giữ chân hắn lại mới được.”

Nhưng hai người vừa mới bước được vài trượng, chưa kịp vòng qua hành lang gấp khúc, thì đã nghe tiếng bước chân hỗn loạn từ phía Tây các, đám người ùa xuống lầu.

Dẫn đầu dĩ nhiên là Lăng Vĩnh An, sắc mặt nghiến răng nghiến lợi như thể sắp đi đánh trận.

“Chuyện gì vậy?” Vân Xâm Nguyệt gọi lại một gã sai vặt mặt mày u sầu trong lầu.

“Bẩm công tử, đại cô nương nhà họ Thích cũng đến trước lầu rồi! Hình như đã nghe được lời đồn nhục mạ, đòi từ hôn lan truyền khắp Thượng Kinh từ trưa đến giờ… cũng không sợ tổn hại khuê danh…”

“—Hôm nay ta nhất định phải để cái đồ xấu xí đó biết thân biết phận! Dựa vào nàng ta mà cũng đòi trèo cao vào phủ Bình Dương của ta ư?!”

Giọng gào the thé của Lăng Vĩnh An vọng khắp hành lang lầu các.

Vân Xâm Nguyệt nhún vai, quay sang Tạ Thanh Yến: “Vương gia Bình Dương với thế tử cũng là nhân vật có tiếng… đáng tiếc thay.”

Tạ Thanh Yến ánh mắt nhàn nhạt quét qua, cười nhạt mà lạnh lùng, xoay người đi về phía Đông các:

“Cột ngọc vàng son, vẫn sinh mọt mục.”

Chiêu Nguyệt lâu, bên ngoài lầu phía Nam

“Ôi chao ôi cô nương của ta ơi! Số người thật là khổ! Còn nhỏ tuổi đã mất mẫu thân, không người chăm sóc, sống cô đơn quạnh quẽ… Nay vất vả lắm mới được định thân, thế mà lại bị nhà phu quân tương lai mắng mỏ nhục nhã như vậy, sau này còn mặt mũi nào gặp người ta nữa hả trời ơi…”

Trước cửa lầu, một bà lão ăn mặc như lão ma ma ngồi nghiêng dưới đất, nước mắt nước mũi tèm lem, đấm ngực dậm chân như diễn tuồng.

Tình cảnh ấy vô cùng gây chú ý và khiến người ta mủi lòng.

Dân qua đường mỗi lúc một nhiều, lời bàn tán cũng lộn xộn hơn.

Bà lão kia len lén nhìn qua khe ngón tay, thấy thế liền gào to hơn: “Ôi chao ơi, cô nương đáng thương của ta! Cái tên hôn phu kia đúng là không ra gì! Sao có thể nhục mạ danh tiếng của cô nương ta như vậy hả trời ơi!”

“……”

“Cô nương, chuyện… chuyện thế này thật sự ổn chứ?”

Giữa đám đông vây xem, một nha hoàn che mặt bằng khăn, vẻ mặt lo lắng nghiêng người về phía nữ tử đội mũ sa lụa màu đen, thân mặc vải xanh thô, thì thầm đầy bất an.

Hai người kia, tự nhiên chính là Liên Kiều và Thích Bạch Thương.

Xuân Nhật

Chỉ là giờ phút này, các nàng đều đã cải trang.

Liên Kiều từ sớm đã dùng dược, gương mặt sưng đỏ, lại lấy khăn vải che nửa bên, bên mũi dán thêm ba nốt ruồi to đen sì, nhìn từ xa chẳng khác nào một vị hảo hán lục lâm.

“Đừng sợ.”

Thích Bạch Thương liếc qua Tử Tô đang lẫn trong đám người chờ thời cơ hành động, giọng lười nhác hỏi:

“Thuê được bà bà kia lai lịch ra sao? Diễn xuất không tồi.”

Liên Kiều mặt đỏ bừng, xấu hổ đáp: “Khóc mướn đó.”

“…?” Thích Bạch Thương qua lớp lụa sa đen nhàn nhạt quay đầu: “Hả?”

“Thì tại thời gian gấp quá, không kịp mời đoàn hí kịch.” - Liên Kiều vừa gãi gãi mặt ngứa ngáy vì bôi thuốc, vừa nhỏ giọng nói: “Với lại khóc mướn thì… rẻ.”

Thế là Thích Bạch Thương bị chặn họng.

Nàng gật đầu: “Không tệ.”

Hai người còn đang thấp giọng bàn bạc, thì quanh Chiêu Nguyệt lâu đã tụ tập ba tầng trong, bảy lớp ngoài.

Giữa lúc bà lão khóc thảm thiết ngắt quãng, từ trong lầu chợt truyền ra tiếng bước chân hỗn loạn, xen lẫn tiếng hét the thé như vịt đực kêu:

“Còn không mau bảo mụ già đó câm miệng lại!”

Qua lớp lụa sa, Thích Bạch Thương đã thấy một đám thiếu gia công tử từ trong lầu chạy ra, kẻ đi đầu khí thế rầm rộ nhưng chân bước hư hỏng, khí lực yếu ớt—một bộ dạng điển hình của kẻ dâm tà thận hư.

Bộ dáng hùng hổ này, chẳng phải ai khác ngoài cái tên phá gia chi tử Lăng Vĩnh An.

Bà khóc mướn thấy thế chẳng lành, biết đã hoàn thành nhiệm vụ, liền thừa lúc đám đông, vội bò dậy chạy mất.

“Còn tưởng trung thành cỡ nào, chậc, lá gan chỉ cỡ thế.” - Lăng Vĩnh An đứng lại, từ đầu đến chân đánh giá Thích Bạch Thương đang đội mũ sa, giọng đầy ghê tởm: “Ngươi chính là con nha đầu xấu xí quê mùa từ nhà họ Thích kia à?”

Liên Kiều vừa nghe liền bốc hỏa, chẳng buồn đóng vai nữa, xắn tay áo định xông lên lý lẽ:

“Ngươi nói cái kiểu gì thế! Ai cho phép ngươi sỉ nhục cô nương nhà ta!”

“…Thật là tức chết mà!”

Bất ngờ ba nốt ruồi đen sì hiện ngay trước mắt, Lăng Vĩnh An vốn quen nhìn mỹ nhân, bị dọa suýt văng hồn khỏi xác, hoảng hốt lùi về sau, giẫm lên vạt áo suýt ngã chổng vó.

May có bọn bằng hữu đi theo đỡ kịp, hắn sa mặt như đáy nồi:

“Nô tỳ mà cũng y hệt chủ nhân, xấu đến không thể nhìn!”

“Ngươi mới là đồ cóc ghẻ—”

Tay Thích Bạch Thương đã giơ lên từ lúc nghe câu đó, giờ mới khẽ kéo tay áo Liên Kiều.

Chủ tớ đồng thời dừng lại, liếc nhau một cái.

Ngay sau đó, từ dưới tấm mũ sa khẽ vang lên tiếng nữ tử nghẹn ngào, như tiếng tỳ bà gảy trên mạch nước xuân:

“Lăng Vĩnh An, ta còn chưa gả vào cửa, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”

“……”

Âm thanh ấy như khúc ca du dương, gợn lên một tia lay động trong lòng Lăng Vĩnh An.

Nhưng khi hắn lại nhìn gương mặt sưng đỏ của nha hoàn, cùng đôi tay cũng sưng phù lộ ra từ tay áo nử tử đội mũ sa, liền lập tức tỉnh táo trở lại:

“Gả vào cửa? Muốn vào cửa phủ Bình Dương, đợi kiếp sau đi! Ta tuyệt đối không cưới một đứa xấu xí như ngươi!”

Hai bên lời qua tiếng lại, đám đông ngoài lầu lập tức xôn xao náo động.

“Lăng Vĩnh An? Là cái tên công tử ăn chơi của phủ Bình Dương sao?”

“Chính hắn, Chiêu Nguyệt lâu là nhà thứ hai của hắn, về còn siêng hơn về vương phủ…”

“Nhưng cô nương tìm hắn là ai thế?”

“Ngươi không biết à? Là đại cô nương phủ Khánh Quốc công, nhà họ Lăng đã đến dạm hỏi rồi, hôm nay vừa mới nhập Kinh đó!”

“Cô nương ấy xấu lắm à?”

“Không phải sao? Huynh đài mới đến đây à, vì chuyện đó mà từ trưa tới giờ, Lăng Vĩnh An đã làm ầm ĩ cả Chiêu Nguyệt lâu lên rồi.”

“Nghe nói cô nương ấy được nuôi ở thôn trang, giờ nhìn xem, đúng là không có giáo dưỡng! Còn chưa xuất giá mà đã tới thanh lâu tìm vị hôn phu!”

“Cần gả đến vậy sao?”

“Thật tiếc cho Uyển Nhi cô nương của phủ Khánh Quốc công, danh chấn kinh thành; tam cô nương Thích Nghiên Dung cũng đẹp như hoa sen mới nở… Sao lại có một trưởng tỷ như vậy… Chớ để mất mặt cả nữ quyến nhà họ Thích mới ổn.”

“Nhưng dẫu cho vị đại cô nương ấy có xấu đến đâu, Lăng Vĩnh An cũng không nên mắng chửi như thế!”

“Chuyện ầm đến vậy, e là ngày mai truyền khắp Kinh thành rồi.”

“Đúng thế…”

“Tất cả câm miệng! Ồn cái gì!”

Tên ác nô sau lưng Lăng Vĩnh An trừng mắt quát tháo, dọa đám người dạt bớt ra.

Xung quanh vừa yên lại được chút, Lăng Vĩnh An liền chỉnh sửa lại vạt áo lộn xộn, hừ lạnh một tiếng đầy chán ghét:

“Nếu ngươi biết điều, thì sớm cút về quê đi, kẻo lỡ rơi mất mũ sa, ai thấy cũng sẽ… cũng sẽ…”

Được tên thân hữu sau lưng nhắc nhở, Lăng Vĩnh An lập tức nói to: “—nôn ra!”

“Công tử thật không cưới ư?”

“Dĩ nhiên là thật! Ta là nhị công tử phủ Bình Dương, lời đã nói ra, tám mã khó đuổi!”

Lăng Vĩnh An hừ lạnh một tiếng.

Thấy trận thế đã đủ lớn, lời đồn đã thổi đi khắp nơi, Thích Bạch Thương nhẹ kéo tay áo Liên Kiều.

Liên Kiều lập tức hiểu ý, bước lên một bước:

“Cô nương nhà ta vì muốn được gả cho nhị công tử, vượt ngàn dặm tới Thượng Kinh, sao có thể dễ dàng quay về được?”

Lăng Vĩnh An trừng to mắt: “Ngươi còn muốn bám lấy ta nữa sao?!”

Qua lớp mũ sa, Thích Bạch Thương nhịn cười không để lộ, giọng vẫn thê lương ai oán:

“Tuy chỉ là lời hứa miệng, nhưng dù sao trong Thượng Kinh cũng đã truyền ra tin đồn hôn sự của ta và công tử. Nếu nhị công tử không dám thề độc trước trời đất, lại viết thêm một tờ tuyệt hôn thư, thì ta sẽ không cam lòng đâu. Công tử dám chăng?”

“Ta thì có gì mà không dám, đưa giấy bút đây!”

Lăng Vĩnh An cười lạnh: “Hôm nay tại đây, Lăng mỗ xin lập lời thề — có chư vị làm chứng — dù cả đời không cưới thê tử, ta cũng tuyệt đối không cưới một kẻ quê mùa, xấu xí, vô tài vô đức như ngươi!”

Nói xong, Chiêu Nguyệt lâu lập tức sai người mang giấy bút ra.

Tùy tùng nhà họ Lăng còn định khuyên can, nhưng bị Lăng Vĩnh An đá cho một cước, đành phải cúi người làm bàn, đưa giấy cho hắn viết.

Thích Bạch Thương cứ thế bình tĩnh đứng giữa tiếng xì xào chế giễu, chờ màn kịch mà chính tay nàng bố trí đến hồi kết.

Và giữa muôn vàn ánh nhìn kia, có một ánh mắt, lặng lẽ rơi xuống từ tầng hai của Chiêu Nguyệt lâu.

Trong Đông các Chiêu Nguyệt lâu.

Tạ Thanh Yến đang đứng bên cửa sổ, mắt đen như mực nhìn xuống cảnh náo loạn bên ngoài, áo dài tung bay, như tuyết giăng gió thoảng, dáng vẻ thanh cao tột cùng.

Vân Xâm Nguyệt đứng trong phòng, dùng quạt xếp ngăn Thích Thế Ẩn đang định bước tới gần cửa sổ:

“Nhịn cái nhỏ để giữ đại cục, Thích đại nhân cứ yên tâm. Có đại nhân nhà ta ở đây, dù chỉ là nể mặt lệnh muội Uyển Nhi, ngài ấy cũng nhất định sẽ—”

Câu chưa dứt, đã cảm nhận được ánh mắt lạnh hơn cả sương tuyết từ nơi cửa sổ kia chiếu tới.

Hắn đành khụ nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng khuyên được Thích Thế Ẩn lui vào bên gian, rồi mới quay lại đứng cạnh Tạ Thanh Yến, vừa định mở miệng giải thích.

Thì thấy người kia đã cụp mắt, khép lại nắp tách trà đang cầm trong tay, giọng thản nhiên như gió thổi mây tan:

“Giọng nàng ấy… nghe có chút quen tai.”


Vân Xâm Nguyệt ngẩn ra: “Ai cơ?”

“Đại cô nương nhà họ Thích, Thích Bạch Thương.”

“…?”

Vân Xâm Nguyệt vừa định truy hỏi thêm, thì đã thấy Tạ Thanh Yến nhướng mắt, liếc nhẹ về phía sau. Nhớ ra Thích Thế Ẩn vẫn còn ở sau bình phong, Vân Xâm Nguyệt đành tạm nuốt lời xuống.

Ngoài lầu.

Nét chữ như cẩu bò cuối cùng cũng viết xong phần ký tên, Lăng Vĩnh An đứng dậy, sốt ruột nhìn quanh:

“Hồng… hồng bùn đâu rồi?! Mau lấy hồng bùn cho ta đóng dấu!”

Thích Bạch Thương đưa tay cầm lấy một cây kim, vừa định bước lên thì đột nhiên nghe thấy từ tầng hai của Chiêu Nguyệt lâu phía sau truyền đến âm thanh xé gió.

Âm thanh quen thuộc khiến nàng dựng cả lưng.

“Bộp!”

“Choang ——”

Cảm giác hệt như lần bị mai phục trong rừng đêm, nhưng cũng có chút khác biệt — lần này từ trên cao rơi xuống là một chén trà.

Nắp chén đập thẳng vào sau gáy Lăng Vĩnh An, nước trà hất đầy đầu, ướt sũng toàn thân hắn—

Cả tờ tuyệt hôn thư hắn đang cầm trong tay cũng bị nước làm nhòe mực, dính bết lại, rõ ràng là không còn giá trị gì nữa.

“—Ai đấy?!” Lăng Vĩnh An bị đập đến mức bổ nhào, đè luôn cả gia nhân bên dưới. Đợi hắn lồm cồm bò dậy trong tiếng cười vang khắp nơi, đầu óc choáng váng, nổi giận gầm lên: “Là ai ném?! Chán sống rồi sao?! Có tin ta đem người đến diệt cả tộc ngươi không hả—”

Lời còn chưa dứt, vừa ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ bóng người bên cửa sổ tầng hai — thì lập tức nghẹn họng.

Theo ánh mắt đông cứng của Lăng Vĩnh An, Thích Bạch Thương cũng quay người, ngẩng lên nhìn về tầng hai.

Qua lớp lụa sa đen, bóng người kia như ngọc sơn thanh tú, mơ hồ khó phân, nàng nhìn không rõ mặt, chỉ nghe một giọng nói ôn hòa thanh nhã vang lên, áp hết mọi lời xôn xao giữa phố phường:

“Hôn sự này không thể hủy bỏ, bằng không, tất sẽ tổn hại đến trăm năm danh môn của phủ Bình Dương và phủ Khánh Quốc công.”

Lông mày Thích Bạch Thương khẽ nhíu lại, chờ Lăng Vĩnh An phản bác, nhưng điều nàng không ngờ là — hắn lại như hóa câm, khí thế hống hách ban nãy chẳng còn sót chút nào.

Nàng cảm thấy có điều không ổn, vừa định mở miệng.

Thì giọng nói từ tầng lầu kia lại nhẹ nhàng vang lên, thanh âm tựa ngọc gõ, còn dễ nghe hơn cả tiếng tơ tiếng trúc:

“Thỉnh Thích cô nương yên tâm, chuyện này, để tại hạ thay cô nương làm chủ.”

“Trong vòng một tháng, ta nhất định sẽ thay mặt phủ Bình Dương, đích thân tới phủ Thích hạ lễ cầu thân. Lấy danh nghĩa phủ Trưởng Công chúa, chúc mừng hôn sự giữa họ Lăng và họ Thích.”

“…………”

Thích Bạch Thương trầm mặc mấy nhịp thở, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Qua lớp sa mỏng, thanh âm nàng cất lên dưới vành mũ trướng, nhẹ run như tiếng đàn thoảng gió, chẳng rõ là cảm động hay vì lý do nào khác:

“Xin hỏi… các hạ là ai?”

Giữa khoảnh khắc yên lặng ấy, trên con phố đông đúc rốt cuộc cũng có người hoàn hồn lại, khó tin mà gọi lớn cái danh xưng đã chấn động cả Đại Dận triều:

“Là Định Bắc hầu — Tạ Thanh Yến!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play