Tống Lạc tưởng Bạc Cảnh Hành đã nghe lời mình, liền hài lòng gật đầu, sau đó xoay người ra mở cửa. Vừa vặn thấy Mạnh Kiều Kiều đang định đi xử lý vết thương ở chân.

“Chị dâu, đại ca gọi chị đấy.”

Giọng nói của Tống Lạc mang theo vài phần phấn khích, như thể mình vừa giúp được Mạnh Kiều Kiều một việc lớn, còn đắc ý ra mặt.

Mạnh Kiều Kiều khẽ gật đầu, khéo léo nhấc vạt váy đuôi cá của mình rồi bước vào.

Khuôn mặt thì mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì cả đàn cỏ dại đang điên cuồng chạy loạn. Bất đắc dĩ, không cam tâm, cô đành đổi sang vẻ dịu dàng ngoan ngoãn mà đi vào trong.

“Chồng ơi~”

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, cả người dè dặt.

“Đưa tay đây.”

Nhìn bàn tay anh chìa ra, Mạnh Kiều Kiều lập tức có cảm giác như bị sét đánh trúng. Cái thằng trời đánh này lại muốn giở trò gì nữa thế?

Dù vậy, cô vẫn ngoan ngoãn đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, còn không quên nặn ra một nụ cười thẹn thùng.

【Mắc gì không đi nắm tay Lâm Thiến đi hả? Đồ chết tiệt! Hu hu hu hu, mẹ ơi con thấy mình dơ bẩn quá rồi đây này…】

Bạc Cảnh Hành nắm lấy tay cô, nghe rõ mồn một tiếng lòng của cô.

Hừ.

Trong lòng anh bỗng dâng lên một cơn giận khó tả. Hay quá, cái người phụ nữ này, giả vờ đóng kịch suốt hai năm trời, giả bộ yêu mình đến mức sống chết cũng không rời. Cuối cùng thì…

“Tống Lạc nói tôi cần tĩnh dưỡng. Thời gian này, cô tới chăm sóc tôi.”

Giờ anh mới nhận ra, anh có thể nghe được hết những gì cô nghĩ trong đầu, từng câu từng chữ đều rõ mồn một.

Mà đã phát hiện được chuyện thú vị thế này rồi, đương nhiên phải nhân dịp nghiên cứu thử con người cô ta mới được.

“Nhưng mà… chẳng phải anh đã đồng ý với cô Lâm rồi sao? Với lại, nếu chúng ta ly…”

Chữ “hôn” còn chưa kịp thốt ra, Bạc Cảnh Hành đã thuận thế kéo người cô vào lòng.

“Ly cái gì mà ly, không ly nữa.”

“Ừm, anh nói vậy thì… À khoan, anh vừa bảo cái gì cơ?”

【Mẹ kiếp!!! Cái quái gì vậy hả? Đồ khốn! Anh nói không ly là không ly chắc? Đồ chết bầm! 】

Nhìn khoé mắt cô ầng ậng nước, cố nhịn cơn tức, Bạc Cảnh Hành lại bất giác thấy khoái chí. Nhìn cái kiểu như con mèo ngoan bỗng dưng xù lông, cào cấu loạn xạ ấy, thú vị thật.

“Ơ sao thế? Không vui à?”

Anh cố ý hỏi ngược lại, như thể đang thăm dò.

Mạnh Kiều Kiều ngước đôi mắt ầng ậng lệ lên nhìn anh, người hơi run nhẹ.

“Vui chứ… em vui lắm… em thật sự là người hạnh phúc nhất thế giới này luôn ấy… Tuy là hôn nhân gia tộc, nhưng em vẫn luôn mong có một ngày anh nhìn thấy em… Giờ cuối cùng anh cũng chịu nhìn em rồi.”

Nói xong, nước mắt cô cứ thế tuôn ra, làm bộ xúc động đến nghẹn ngào, vùi đầu vào lòng anh, như thể cảm động lắm.

【Vui cái đầu anh! Đồ cẩu nam! Bộ định bắt tôi làm bảo mẫu không công cho anh hả? Chẳng qua là không nỡ để bạch nguyệt quang của anh chịu khổ thôi đúng không? Mẹ kiếp! Có bản lĩnh thì gọi cô ta tới chăm đi! Tôi sẽ khóc nước mắt nước mũi dính đầy lên người anh cho bõ tức. 】

Hai giọng nói, hai sắc thái hoàn toàn khác biệt.

Nhưng rõ ràng, đều là từ Mạnh Kiều Kiều mà ra.

Nghĩ đến cảnh cô bây giờ đang dụi nước mắt nước mũi vào người mình, Bạc Cảnh Hành hơi cau mày, nhưng lại không đẩy cô ra.

“Vậy anh với cô Lâm… hay là để cô Lâm làm đi?”

Khóc một lúc, Mạnh Kiều Kiều mới ngẩng đầu lên. Phải nói là, đúng là diễn viên từng đoạt giải, khóc mà như hoa lê dưới mưa, vậy mà lớp trang điểm tinh xảo lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play