Cái dáng vẻ muốn nói lại thôi kia, rõ ràng là đang thử thăm dò gì đó.
Nếu không phải Bạc Cảnh Hành nghe được tiếng lòng cô, e là thật sự sẽ nghĩ cô nàng đang uất ức muốn dò xét.
【Nhanh lên đi ông anh, nhớ tới bạch nguyệt quang của anh, nhớ tới mối tình sinh tử gì gì đó ấy, ly hôn với tôi cái coi! Tôi không muốn làm bảo mẫu miễn phí đâu!】
Bạc Cảnh Hành xác nhận cô nàng này đơn giản là chỉ muốn giải thoát cho bản thân thôi.
“Em là vợ anh, anh chỉ cần em.”
Má nó chứ!
Mạnh Kiều Kiều trợn mắt đến muốn trẹo cổ. Một câu bá đạo sến súa kiểu này mà cô nghe xong không những không cảm động mà còn muốn cầm dép đập chết anh cho rồi.
【 Anh ta bị sét đánh hỏng não rồi sao?】
“Vậy… em về thay bộ đồ rồi quay lại.”
Bạc Cảnh Hành nghe thấy vậy, hài lòng gật đầu cái rụp. Tuy là đối phương chẳng cam tâm tình nguyện gì, nhưng thế này thôi là hắn đủ vui rồi.
“À, với lại chuyện ly hôn ấy… em yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối không ly hôn đâu.”
Vừa nói dứt câu, Mạnh Kiều Kiều đang đặt tay lên nắm cửa, thân hình khựng lại. Trái tim như vừa rơi xuống vực sâu, vỡ vụn từng mảnh.
Cô nàng ngoái đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo hiện lên vẻ không thể tin nổi. Còn Bạc Cảnh Hành thì lại thỏa mãn tựa người xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Mạnh Kiều Kiều lập tức chạy nhanh như bị ma đuổi, vọt khỏi phòng bệnh. Vừa ra tới bãi đậu xe, cô nàng nhảy phắt lên chiếc xe bảo mẫu của mình.
Còn trong phòng bệnh, người đàn ông kia lại từ từ mở mắt ra.
Trước nay trong mắt hắn, vợ mình là kiểu người trầm tĩnh luôn dịu dàng và biết điều, không gây chuyện luôn nỗ lực phấn đấu để thành ảnh hậu… nói chung là quá ngoan, quá nhạt.
Không ngờ cô ta mới là cao thủ ẩn mình.
10 giờ tối
Mạnh Kiều Kiều thay bộ sơ mi tím nhạt và quần jeans, mang đôi giày thể thao trắng tinh, tóc dài buộc gọn thành búi nhỏ phía sau đầu. Trước khi ra khỏi nhà còn tranh thủ chườm đá cổ chân sưng, rồi xách theo suất cháo gà đặt ship tới, đúng quy trình lên xe, chạy thẳng vào viện.
Vừa đẩy cửa vào, thấy Bạc Cảnh Hành đang ngồi trên sofa chăm chú xem tài liệu.
“Cô Mạnh.”
Thư ký lễ phép chào cô, Mạnh Kiều Kiều cười tươi như hoa. Đấy! xem đi người nhà người ta chẳng ai gọi mình là “Bà Bạc”, rõ ràng là sắp ly hôn tới nơi.
Nghĩ vậy, tự nhiên cô thấy phấn chấn hẳn lên. Ly hôn, chắc chắn được!
Bạc Cảnh Hành nghe tiếng động, từ từ ngước mắt lên, vừa vặn thấy cô nàng trong bộ đồ giản dị mà trước giờ hình như chưa từng mặc qua.
Đôi mắt sáng long lanh, lấp ló chút phấn khích như thể đang mong chờ điều gì đó.
Cảm giác không đoán nổi tâm tư này khiến Bạc Cảnh Hành lần đầu tiên thấy hơi… lúng túng. Hắn nhẹ nhàng đặt xấp tài liệu xuống.
“Lại đây, đút cho anh.”
Mạnh Kiều Kiều sững người. Sau đó, vẫn rất đúng chuẩn vai người vợ ngoan, ngoan ngoãn đi tới, mở nắp hộp cháo gà mang tới.
“Em về là nấu ngay đấy, tuy chưa hầm được lâu lắm, nhưng anh uống tạm trước đi. Ngày mai em lại nấu tiếp cho.”
Vừa nói, cô vừa cẩn thận múc cháo gà ra bát, tiện tay đẩy đến trước mặt Bạc Cảnh Hành, ánh mắt lại liếc ngó quanh phòng xem xét tình hình.
Bạc Cảnh Hành vươn tay ôm eo cô, kéo người lại gần rồi nhìn xuống bát canh gà.
“Em đút cho anh.”
【Ối giời ơi, cái tên cún con này, đúng là hết chịu nổi! Khuya thế này không cho người ta ngủ lấy sắc dưỡng nhan, lại để con ả Lâm Khiết đi ngủ cho rồi? Chuẩn, đúng là đãi ngộ của tình yêu đích thực có khác!】
Mạnh Kiều Kiều lập tức cầm lấy muỗng, gương mặt hơi hồng lên, vẻ vừa ngượng vừa vui đúng chuẩn vai “hiền thê lương mẫu”, ngoan ngoãn từng thìa từng thìa đút cho hắn.
Còn Bạc Cảnh Hành thì ánh mắt cứ dán chặt vào cô nàng, giống như sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt ấy.