Mạnh Kiều Kiều thu tay lại, xỏ đôi giày cao gót lộc cộc bước ra ngoài, vừa tới cửa thì đụng mặt bác sĩ Tống Lạc cũng là anh em chiến hữu chí cốt của Bạc Cảnh Hành.
Nhìn bộ dạng Mạnh Kiều Kiều như thể vừa trải qua đại chiến ba trăm hiệp, Tống Lạc bỗng mềm lòng hẳn.
“Chị dâu đừng vội, để tôi vào xem tình hình anh ấy thế nào. Chị ra ngoài ngồi nghỉ một lát đi.”
Mạnh Kiều Kiều gật đầu, gương mặt thoáng lộ vẻ uể oải, thở dài một tiếng.
“Chắc tụi em sắp ly hôn rồi… gọi chị là chị dâu nghe nó kỳ lắm.”
Nói xong, dáng vẻ vừa đáng thương vừa bất đắc dĩ khiến Tống Lạc cũng chẳng biết nói gì, chỉ đành thở dài, rồi đẩy cửa đi vào.
Ngay lúc đó, Lâm Khiết đứng ngoài cửa chờ sẵn, bày ra dáng vẻ nữ chủ nhân nơi này. Cô ta từ ngày biết Mạnh Kiều Kiều là vợ hợp đồng của Bạc Cảnh Hành, thì chưa bao giờ gọi một tiếng “chị dâu” hay “bà Bạc” gì hết, chỉ gọi tên trống trơn là “Kiều Kiều”.
“Kiều Kiều, nói chuyện chút chứ?”
“Ồ, được thôi. Vinh hạnh quá nhỉ.”
Xem ra cô trà xanh này nhịn nãy giờ rồi đây. Mạnh Kiều Kiều lén nhíu mày cái chân bị ngã lúc nãy vẫn đau, lát phải kiếm bác sĩ xem thử mới được.
Hai người đi đến hành lang, vốn là tầng VIP nên cả tầng chỉ có một phòng bệnh, riêng tư tuyệt đối, không ai làm phiền.
“Mạnh Kiều Kiều, cô phải biết rõ, Cảnh Hành căn bản không yêu cô.”
Một câu nói phang thẳng vào mặt, như muốn lấy lời mà đâm thẳng vào tim đối phương.
“Biết chứ.”
Nếu mà yêu mới là chuyện lạ!
Mạnh Kiều Kiều nhẹ nhàng nhếch môi, thái độ vô cùng thản nhiên, hoàn toàn khác cái dáng vẻ tủi thân trong phòng bệnh vừa rồi.
“Biết rồi sao còn không nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, đi làm lại cuộc đời cho sướng?”
“Ờ, tôi cũng thấy cô nói có lý đấy. Hay là cô vào thuyết phục giúp tôi đi, bảo anh ấy nhanh ký đơn ly hôn, như vậy chẳng phải cô toại nguyện luôn à?”
Cô ta tưởng mình ngu chắc? Tưởng nam chính không ở đây thì muốn diễn gì diễn à? Cô nương đây còn lâu mới nhịn!
Lâm Khiết sững người không ngờ Mạnh Kiều Kiều lại không ăn bài này. Cô ta cắn răng, hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng đi thẳng.
Mạnh Kiều Kiều cúi xuống liếc mắt nhìn cổ chân mình, đã bắt đầu sưng tấy đỏ lên.
“Chậc… đúng là phiền phức.”
Ở một diễn biến khác trong phòng bệnh.
Tống Lạc kiểm tra sơ bộ, sau đó cất ống nghe, nhìn người đàn ông mặt mũi u ám trước mắt rồi bình thản nói:
“Anh chỉ bị nhánh cây do sét đánh rớt trúng thôi. Kiểm tra tổng quát không có vấn đề gì. Rốt cuộc là anh thấy chỗ nào không ổn?”
Bạc Cảnh Hành chau mày nhìn Tống Lạc, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Cậu nói xem… có khả năng nào… nghe thấy được tiếng lòng người khác không?”
Câu này vừa thốt ra, Tống Lạc suýt nữa sặc nước miếng.
“Không đời nào. Y khoa không có cái ca nào như vậy. Phim truyền hình cũng không dám dựng kịch bản kiểu đó. Nhưng mà…”
Tống Lạc ậm ừ, ánh mắt như có điều muốn nói.
“Nhưng mà cái gì?”
“Em thấy chị dâu rất tốt mà. Anh đối xử với chị ấy tốt một chút đi. Với lại, nếu anh ly hôn rồi, đi đâu mà tìm được người vợ vừa trong sạch, hiểu lễ nghĩa, hiền lành đức hạnh, lại còn cầu tiến và xinh đẹp như chị dâu nữa?”
Nói tới đây, Tống Lạc cũng thấy ngẫm lại… đúng thật, Mạnh Kiều Kiều gần như quá hoàn hảo rồi.
Bạc Cảnh Hành trầm mặc vài giây, vỗ nhẹ vai Tống Lạc một cái.
“Gọi cô ấy vào đây.”
Vừa rồi hắn chạm vào Tống Lạc, mà không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trong đầu.
Vậy là cái năng lực quái gở này chỉ có tác dụng với Mạnh Kiều Kiều.