“Trịnh Thụy Trân là ai vậy? Tại sao lại giành mất suất diễn thuyết của Úc Lê?”

“Là học sinh đặc cách đó. Nhưng chỉ có cô ta mới tự tin vậy, chứ học sinh đặc cách khác đâu có như thế.”

“Không phải giành đâu, là Úc Lê chủ động nhường đấy, vì Trịnh Thụy Trân rất muốn cơ hội này.”

“Thật sao? Úc Lê đúng là tốt bụng ghê.”

Lớp đặc chiêu sinh lần này có tổng cộng năm người.

Mỗi người đến từ một trường khác nhau, là người giỏi nhất ở nơi họ học.

Trịnh Thụy Trân luôn tự nhận mình là người đứng đầu, điều này khiến người khác thấy cô ta quá kiêu ngạo.

Chưa đến giờ học, chuyện này đã được bàn tán khắp nơi. 

Vừa ngồi xuống, Tống Mẫn Tinh đã quay sang hỏi Úc Lê.

“Lê Lê, cậu thực sự nhường cho cô ta diễn thuyết à?”

Hôm qua, những người có liên quan đến sự kiện ở hội học sinh đều biết thủ phạm là Trịnh Thụy Trân. 

Nhưng vì Úc Lê đã ra mặt, nên họ cũng yên tâm để cô tự xử lý.

Úc Lê đặt sách giáo khoa lên bàn. 

Thôi Trạch ngồi sau, một chân chống ghế nghiêng ngả, khiến Tống Mẫn Tinh phải thu đầu về.

“Cô ta có biết diễn thuyết có bao nhiêu phần không?”

Cô ta ở đây là Trịnh Thụy Trân. 

Thực tế thì quyền hạn trong bài phát biểu khai giảng lớn hơn bình thường rất nhiều.

Thông thường, phát biểu chỉ kéo dài nửa tiếng rồi kết thúc. 

Nhưng ở trường tư lập Cửu Đường.

Bài diễn thuyết khai giảng không chỉ gồm phần phát biểu đầu năm và chia sẻ kinh nghiệm học tập.

Mà còn phải trình bày kế hoạch học kỳ mới.

Bao gồm hoạt động nội bộ và các chuyến học tập mở rộng, cả trong và ngoài nước.

Trước đây, người được chọn phát biểu thường là học sinh giỏi nhất. 

Dù quyền lực này không ảnh hưởng lớn đến ban điều hành.

Nhưng đối với học sinh thì đây là một vai trò có tầm ảnh hưởng nhất định. 

Theo nguyên tắc đào tạo học sinh, ban điều hành sẽ giao toàn bộ quyền phát biểu cho người được chọn.

“Cô ấy sẽ biết.” 

Úc Lê đáp. 

Theo đúng kịch bản trong tiểu thuyết, cô vốn định giấu phần này.

Để Trịnh Thụy Trân chỉ lên phát biểu vài câu.

Rồi đến lúc bị hỏi về kế hoạch học kỳ mới thì lúng túng không biết trả lời ra sao và bị mọi người cười nhạo.

Nhưng là đối thủ thì Úc Lê lại thích nhìn người ta dốc toàn lực rồi vẫn thua trong tuyệt vọng. 

Có chút cảm giác thú vị, tất cả là do Quyền Tại Cảnh làm cô hư hỏng.

Úc Lê lấy một vật từ cặp ra rồi đi đến hàng ghế cuối lớp. 

Trịnh Thụy Trân đang viết bản thảo diễn thuyết.

Miệng lẩm bẩm như đang luyện tập, chắc định học thuộc rồi lên phát biểu.

Thấy có người tới gần, phản xạ đầu tiên của Trịnh Thụy Trân là che bản thảo lại, ngẩng đầu cảnh giác xem ai đến.

Cô ta cảm thấy bản thảo của mình viết rất tốt nên muốn giữ bí mật.

Để đến khi lên sân khấu sẽ gây ấn tượng mạnh.

Úc Lê thấy vậy thì buồn cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, chỉ đưa cho cô ta một vật.

“Bạn Trịnh, nội dung diễn thuyết khai giảng gồm nhiều phần. Ngoài phần phát biểu nửa tiếng đầu, còn có phần trình bày kế hoạch học kỳ mới.”

“Có lẽ bạn chưa rõ điều này, hơn nữa bạn mới đến nên chưa quen trường. Mình có bản ghi diễn thuyết của các năm trước, bạn có thể tham khảo.”

“Cái gì mà kế hoạch học kỳ mới...” 

Trịnh Thụy Trân lẩm bẩm, nhìn tay Úc Lê đưa qua, là một chiếc USB. 

Cô ta quay đầu đi: “Không cần, tôi tự làm được.”

Cô ta cố chấp nghĩ rằng nhận giúp đỡ từ Úc Lê đồng nghĩa với thất bại. 

Đùa à, từ đáy lòng cô ta đã coi thường tiểu thư con nhà giàu này, chẳng đời nào muốn nhận sự giúp đỡ của Úc Lê.

Nhưng Úc Lê vẫn kiên trì, đặt USB lên bàn Trịnh Thụy Trân.

“Ít nhất thì bạn Trịnh hãy xem qua, biết đâu lại có ích.”

Nói rồi quay lưng rời đi, không cho Trịnh Thụy Trân cơ hội từ chối. 

Trịnh Thụy Trân nghẹn một bụng tức, muốn ném cái USB đi.

Nhưng bên cạnh lại có bạn học đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. 

Nếu cô ta mà dám ném thật, người ta chắc là sẽ đánh cô ta mất.

Cuối cùng, cô ta chỉ tiện tay ném USB vào hộc bàn, mắt không thấy thì lòng không phiền.

….

Giữa trưa, Trịnh Thụy Trân tìm đến mấy bạn học khác cũng là học sinh đặc cách.

Cô ta vẫn chưa hiểu rõ cái gọi là kế hoạch học kỳ mới mà Úc Lê nói là gì.

Trong lớp thì ai cũng ghét cô ta, cô ta chẳng thể hỏi ai nên chỉ còn cách đi tìm những người ở lớp khác.

“Làm ơn nhé, chúng ta là một đội mà.”

Trịnh Thụy Trân nói. 

Cô ta ngồi ở nhà ăn, đối diện là hai học sinh đặc cách của lớp khác.

“Tôi nhất định phải làm tốt phần diễn thuyết lần này, để đám phú nhị đại đầu toàn rơm kia thấy thế nào mới là thực lực thật sự!”

Hai người kia nhìn nhau đầy e ngại, một người nói.

“Tụi mình giúp cậu hỏi, nhưng… thật sự cậu có chắc sẽ thắng không?”

Trịnh Thụy Trân cau mày: “Ý cậu là gì, không tin tôi sao?”

Hai người lắc đầu: “Ý là... nơi này là ‘sân nhà’ của người ta, họ đoàn kết cực kỳ. Dù cậu có làm tốt, chỉ cần họ không chấp nhận thì cũng chẳng được gì.”

“Nhưng Quyền Úc Lê đã hứa với tôi là sẽ không chơi trò bẩn!” 

Trịnh Thụy Trân cãi lại, nhưng ánh mắt nghi ngờ của hai người kia khiến cô ta cũng chột dạ.

Thật ra, ngay từ đầu cô ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Quyền Úc Lê, chỉ là cô ta quá khao khát cơ hội này.

“Mình thấy… bây giờ như vậy cũng tốt rồi.” 

Một người khuyên Trịnh Thuỵ Trân.

Họ mới vào trường được hai ngày nhưng đã nhận ra thực tế khác xa phim thần tượng. 

Dù học sinh ở đây có tiền, nhưng chẳng ai đi bắt nạt người nghèo. 

Cùng lắm chỉ không thích nói chuyện với họ.

Hơn nữa, học sinh nơi này đi học rất nghiêm túc. 

Không ai chơi game trong giờ, cũng không chống đối thầy cô. 

Cùng lắm là ngủ khi chán. 

Ra chơi thì không chơi mấy trò bắt nạt, họ thấy như vậy đã đủ mãn nguyện rồi.

Mỗi người tự lo việc của mình, ai cũng yên ổn mà sống.

“Miễn sao không ai gây chuyện là tốt nhất. Tụi mình mà cứ chủ động khiêu khích, chọc giận họ thì mới phiền toái.”

“Không được!” 

Trịnh Thụy Trân khó chịu, cô ta ghét nhất mấy lời nhút nhát như vậy. 

Cơ hội đang ở ngay trước mắt, bỏ qua chẳng khác nào tự nhận thua. 

Nếu vậy, Quyền Úc Lê sẽ cười nhạo cô ta đến chết mất.

Thấy cô ta cứng đầu như vậy, hai người kia đành đồng ý.

“Thôi được rồi, tụi mình sẽ giúp cậu hỏi. Cậu cố gắng lên nhé.”

Chờ họ rời đi, Trịnh Thụy Trân mới ngồi xuống ăn trưa.

Vừa ăn vừa suy nghĩ, cô ta cảm thấy họ nói không sai. 

Từ đầu đến cuối, chuyện này đều do một mình Quyền Úc Lê thao túng. 

Cô ta cứ thuận theo nhịp đó mà đi, rất có thể đã lọt vào cái bẫy cô giăng sẵn.

Chắc chắn Quyền Úc Lê sẽ tìm mọi cách để cô ta thất bại. 

Nhóm người đó chẳng ai là người tử tế cả.

Cô ta ngẫm nghĩ một lúc lâu, làm sao để tát vào mặt Quyền Úc Lê một cách thật đẹp đẽ đây? 

Ít nhất cũng phải giành lại một ván hòa.

Trưa hôm đó, vừa tan học, Trịnh Thụy Trân nhận được thông báo phản hồi. 

Nhưng nào là chương trình trao đổi du học, hoạt động ngoại khóa, rồi thi đấu trong trường…

Sao lại bắt cô ta tham gia mấy chuyện này nữa?

Cô ta càng tin chắc Quyền Úc Lê đã âm thầm sắp đặt, cố tình chọn mấy việc cô ta chưa từng làm để khiến cô ta mất mặt.

Trịnh Thụy Trân tức đến nghiến răng. 

Suy nghĩ hồi lâu, cô ta quay lại lớp học, lôi ra chiếc USB từng tiện tay ném vào hộc bàn.

Tống Mẫn Tinh đôi lúc sẽ bàn với Úc Lê về tiến độ chuẩn bị của Trịnh Thụy Trân.

“Cô ta viết bài phát biểu sửa lên sửa xuống, xóa tới xóa lui, cứ như đang chuẩn bị phương án tái thiết cả thành phố vậy.”

Úc Lê nhớ lại một lúc, lần này Trịnh Thụy Trân đúng là rất nỗ lực. 

Mỗi lần quay đầu lại đều thấy cô ta cau mày, trầm tư suy nghĩ.

“Cứ để cô ấy làm đi.” 

Úc Lê chẳng buồn bận tâm. 

Cô đã chuẩn bị hết mức có thể, giờ chỉ chờ xem Trịnh Thụy Trân có lên được sân khấu hay không.

Vừa lúc đó, Lưu Nghệ Na bước vào lớp học, tay cầm bánh ngọt tự làm, vẫy vẫy gọi Chu Mân Tri.

“Mân Tri, mau lại đây! Tớ làm món này đúng khẩu vị cậu thích.”

“Thật á?” 

Chu Mân Tri vui vẻ bước tới, kéo mấy bạn cùng lớp đi theo.

“Nghệ Na, tớ định nói rồi, tay nghề cậu tốt thật đấy!”

Mấy bạn khác cũng bu lại ăn thử.

“Cho các cậu cơ hội nếm thử một lần đấy nhé~”

Lưu Nghệ Na đỏ mặt ngại ngùng.

Úc Lê chống cằm, lẩm bẩm: “Cùng chuyển đến một ngày, mà số phận lại khác thật.”

Tống Mẫn Tinh ngẩn ra: “Ý cậu là Lưu Nghệ Na à?”

Khác với Trịnh Thụy Trân bị mọi người tránh xa.

Thì Lưu Nghệ Na lại nhanh chóng hòa nhập vào nhóm bạn thân của Chu Mân Tri. 

Tan học cũng thường cùng nhau đi ăn.

“Cô ấy hào phóng lắm.”

Tống Mẫn Tinh xoa đầu mình.

“Lúc thì tặng bánh, lúc thì quà handmade. Dù chẳng đáng bao nhiêu, nhưng tấm lòng là chính. Ai cũng đâu thiếu tiền.”

Úc Lê chỉ cười khẽ. 

Cô nghĩ thầm: Thôi Trạch nói không sai, Tống Mẫn Tinh đúng là cô ngốc dễ thương.

Thấm thoắt đã tới sáng thứ hai tuần sau.

Buổi phát biểu khai giảng được tổ chức lúc 10h sáng ở hội trường. 

Hội trường có sức chứa khoảng 1000 người, đủ cho toàn bộ học sinh.

Trường Cửu Đường chỉ có 5 lớp mỗi khối, mỗi lớp không quá 30 học sinh. 

Tổng số học sinh chưa đến 500. 

Cộng thêm giáo viên và nhân viên, hội trường vẫn còn thừa chỗ.

Sáng sớm, Úc Lê đến lớp.

Thấy Trịnh Thụy Trân đang lẩm bẩm gì đó, trông có vẻ rất căng thẳng, môi tái cả đi.

Cô bước đến trước mặt Trịnh Thụy Trân, hỏi.

“Bạn Trịnh, bạn đã chuẩn bị kỹ chưa? Có cần tôi hướng dẫn sơ qua phần trình bày không?”

“Dù sao đây cũng là lần đầu bạn phát biểu, lại trước toàn trường. Đừng để xảy ra sai sót.”

“Im đi! Không cần cô lo!”

Trịnh Thụy Trân nhớ lại nhiệm vụ mình phải làm.

Nhìn gương mặt tươi cười của Úc Lê, trong lòng hừ lạnh: Cứ chờ đó, lên sân khấu rồi xem cô còn cười nổi không.

Cô ta trừng mắt nhìn Úc Lê.

“Tôi không tin cô không giở trò. Chỉ mong khi tôi phát biểu, cô và đám tay sai của mình biết giữ im lặng.”

“Đương nhiên rồi.” 

Úc Lê như chẳng để tâm, vẫn giữ nụ cười dịu dàng. 

Cô không vì những lời vô lễ của Trịnh Thụy Trân mà nổi giận.

Cô vốn dĩ không phải kiểu người chỉ vì chút lợi ích nhỏ mà làm lớn chuyện.

Đối thủ càng tự tin, khi thất bại sẽ càng thê thảm.

Sau khi Úc Lê rời đi, Lưu Nghệ Na vốn đang đứng nấp ngoài cửa  mới bước vào. 

Cô ấy vội vàng đến bên Trịnh Thụy Trân.

“Cậu nên diễn tập trước một lần đi, tập cho quen.”

Trịnh Thụy Trân liếc nhìn Lưu Nghệ Na bằng ánh mắt kỳ lạ. 

Dù thường xuyên nói lời khó nghe, nhưng lần này cô ta lại không phản bác gì cả.

Chu Mân Tri gọi Lưu Nghệ Na lại: “Sao cậu còn nói chuyện với cô ta, coi chừng bị cô ta hại.”

Lưu Nghệ Na cười nhẹ, quay sang Chu Mân Tri.

“Vì cùng chuyển trường một ngày, ban đầu cứ nghĩ có thể làm bạn.”

“Cô ta á?” 

Chu Mân Tri khinh thường.

“Loại xuất thân nửa mùa, chẳng biết điều. Muốn làm người tử tế thì nên ngoan ngoãn. Bạn bè? Cô ta không xứng!”

Lưu Nghệ Na gật đầu: “Cậu nói đúng.”

Ở góc lớp, Trịnh Thụy Trân siết chặt nắm tay.

Úc Lê đứng ngoài nhìn thấy tất cả, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt Thôi Trạch. 

Cả hai đều hiểu rõ điều gì đang diễn ra nhưng chỉ mỉm cười, không ai lên tiếng.

Nếu ai đó đem nụ cười của Úc Lê và Thôi Trạch ra so sánh

Họ sẽ nhận ra đến độ cong khóe miệng của hai người cũng giống nhau.

Ánh mắt Úc Lê dừng lại trên mái tóc Tống Mẫn Tinh.

Bên trái cài một chiếc kẹp thủy tinh, nghe nói là quà của Lưu Nghệ Na.

Lúc nhận, Tống Mẫn Tinh vui vẻ nói: “Ban đầu định từ chối, nhưng kiểu này đúng gu tớ. Đeo một ngày rồi cất luôn.”

Tiết học đầu vừa kết thúc, thông báo vang lên yêu cầu tất cả học sinh đến hội trường.

Trịnh Thụy Trân được thầy gọi lên sân khấu kiểm tra thiết bị.

Nhân viên hỏi cô ta: “Bạn là Trịnh Thụy Trân? Đã chuẩn bị xong chưa? Có cần chạy thử không?”

“Tôi chuẩn bị kỹ rồi.” 

Cô ta khẳng định rất chắc chắn.

Nhân viên bảo cô ta cắm USB vào máy chiếu lớn ở hội trường.

Vì bài phát biểu và hình ảnh trình chiếu sẽ hiển thị trực tiếp lên màn hình lớn, không có cơ hội sửa sai.

Cô ta cắm USB vào, bên trong chỉ có hai tập tin.

Một tên là ‘Bài phát biểu khai giảng’, một cái còn lại là mớ ký tự loạn xạ, có thể là bản nháp bị lỗi.

Cô ta mở tập tin đầu tiên, kéo xuống lướt một lượt, không vấn đề gì, trình chiếu ổn định. 

Nhân viên kiểm tra sơ qua nhưng lập tức cau mày, nội dung bài phát biểu này… sao mà lại sơ sài đến vậy.

Người này kinh ngạc nhìn Trịnh Thụy Trân.

Không phải nói cô ta giỏi lắm, rất khao khát cơ hội này sao? 

Sao lại đưa ra một bài phát biểu chẳng khác gì làm cho có thế này…

…..

Trịnh Thụy Trân không lên tiếng. 

Phía dưới khán đài, một số học sinh đã thì thầm bàn tán sau khi xem qua nội dung hồ sơ của cô.

“Chỉ có từng ấy năng lực thôi à?”

“Sao mà so được với Úc Lê chứ. Thật phí công mình từng thấy hứng thú.”

“Tốn thời gian thật, xem xong chỉ thấy thất vọng.”

Trịnh Thụy Trân nghe thấy hết.

Tuy vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong lòng lại càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình. 

Cô ta đóng lại tập hồ sơ, lui về hậu trường.

Chờ người dẫn chương trình gọi lên sân khấu khi buổi lễ bắt đầu.

Thời gian từng phút trôi qua, khán giả đã tề tựu đông đủ trong hội trường. 

Vì một số người trước đó đã thấy qua bản hồ sơ gốc của Trịnh Thụy Trân.

Lời đồn truyền từ người này sang người khác.

Khiến cả hội trường gần như chẳng còn kỳ vọng gì vào bài phát biểu sắp tới của cô ta.

Cuối cùng cũng đến lượt Trịnh Thụy Trân lên sân khấu. 

Cô ta liếc nhìn khán giả bên dưới, chính xác hơn là nhìn về phía Úc Lê đang ngồi ở hàng thứ hai. 

Cô ta phát hiện Úc Lê đang chăm chú nhìn thẳng về phía mình.

Bắt gặp ánh mắt ấy, Úc Lê khẽ nhếch môi, không nói thành tiếng nhưng khẩu hình miệng rõ ràng.

“Thụy Trân à, cố lên nhé.”

Trịnh Thụy Trân khẽ lặp lại trong lòng: A, Quyền Úc Lê. Lần này, cô thua chắc rồi.

Cô ta điều khiển máy tính, trở về giao diện ban đầu.

Lướt qua tập tài liệu "Bản thảo phát biểu khai giảng", rồi mở tập tin thứ hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play