“Úc Lê, cậu nhìn này, hội sở đã gửi ảnh chụp qua.” 

Trịnh Chi Hà tức giận chìa điện thoại ra.

“Chính là cô ta đã giở trò sau bếp. Nếu không phải vì cô ta, chúng ta đã không khốn khổ thế này.”

Úc Lê chỉ liếc mắt nhìn màn hình. 

Hội sở để xoa dịu đám con nhà giàu đã đặc biệt viết một bản báo cáo điều tra.

Kèm theo đoạn video Trịnh Thụy Trân lén lút làm trò.

Trịnh Thụy Trân tuy không thông minh lắm nhưng cũng biết tránh camera giám sát chính.

Tuy vậy, đây là hội sở cao cấp.

Gần như toàn bộ khu vực đều có thiết bị theo dõi để đảm bảo an toàn cho khách hàng.

Đoạn mà Trịnh Chi Hà cho Úc Lê xem là cảnh Trịnh Thụy Trân lén lấy thuốc xổ từ tủ của nhân viên tạp vụ.

Loại thuốc này là do cô ta lén dùng đồ của người khác, vừa rẻ lại hiệu quả.

Chỉ khổ cho nhóm người như Úc Lê.

Úc Lê dời mắt khỏi màn hình, khoanh tay đứng trước bàn học. 

Trịnh Thụy Trân co ro nép sát vào tường, bị bao quanh bởi những người bạn học cũng là nạn nhân.

Cô hỏi: “Thế hội sở nói sẽ xử lý Trịnh Thụy Trân thế nào chưa?” 

“Nói rồi.”

Trịnh Chi Hà bật cười: “Cô ta bị đuổi từ hôm qua rồi. Nhưng nghĩ đuổi là xong chuyện à? Đúng là nằm mơ.”

Trịnh Chi Hà nhìn thẳng vào Trịnh Thụy Trân, từng chữ rõ ràng như lưỡi dao.

“Hội sở chuẩn bị khởi tố cô ta. Vì hành vi của cô đã làm tổn hại danh tiếng hội sở."

"Tất cả những người có liên quan, từ quản lý đã tuyển cô đến tổ bếp bị cô lấy trộm thuốc, đều bị đuổi việc.”

“Dựa vào cái gì?!” 

Trịnh Thụy Trân gào lên,

“Khởi tố tôi thì được gì?! Còn các người thì sao? Rõ ràng là cố tình bắt nạt tôi!”

“Ồ?” 

Úc Lê bật cười, che miệng làm ra vẻ ngạc nhiên.

“Chẳng phải cô luôn cho rằng bọn tôi là lũ máu lạnh vô tình, chỉ biết ăn chơi đàn đúm sao?"

"Vậy sao giờ nghe nói mình bị kiện thì lập tức mặc kệ những đồng nghiệp bị cô liên lụy bị đuổi việc?”

“Tôi…” 

Trịnh Thụy Trân ngập ngừng rồi mạnh miệng nói.

“Phải, còn có cả họ nữa. Họ không sai! Là các người dùng thế lực ép hội sở mới đuổi họ!”

“Sai?” 

Trịnh Chi Hà tiếp lời: “Quản lý giám sát không nghiêm, nhận nhầm người như cô, bếp trưởng để mặc cô cho thuốc vào từng ly mà không ai phát hiện."

"Bọn họ không sai sao? Thứ bỏ vào miệng người khác mà không kiểm tra, ngay ngày đầu đi làm, quản lý đã nhắc kỹ đến mức thuộc lòng rồi!”

Hội sở cao cấp phục vụ toàn khách giàu, chỉ một vụ việc thôi là đủ khiến cả hệ thống sụp đổ.

Trịnh Thụy Trân chỉ lợi dụng đúng lúc giao ca, lẻn vào bếp viện cớ muốn giúp gọt hoa quả.

Dù ngoài mặt vẫn cứng đầu, nhưng trong lòng Trịnh Thụy Trân bắt đầu cảm thấy hối hận. 

Cô ta biết mấy đồng nghiệp kia đều vì mình mà bị liên lụy. 

Nhưng bảo cô ta cúi đầu trước đám nhị thế tổ như Úc Lê, cô ta làm không được.

Thấy cô ta vẫn ngoan cố, Úc Lê bỏ khoanh tay, tựa người vào bàn.

“Vậy đi, Trịnh Thụy Trân, chúng ta cược một ván.”

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Úc Lê, Trịnh Thụy Trân cũng ngẩng đầu.

Khóe môi Úc Lê khẽ cong: “Cô luôn cho rằng chúng tôi là lũ con nhà giàu xấu xa, ích kỷ, cực đoan, tàn nhẫn và ghê tởm đúng không?”

Trịnh Thụy Trân định phản bác, nhưng lời Úc Lê nói không sai.

Đúng là cô ta từng nghĩ vậy.

Úc Lê không cần cô xác nhận, vẫn tiếp tục.

“Còn cô thì khác, cô nghèo nhưng chăm chỉ, chính trực, mạnh mẽ, không sợ quyền thế, đúng chứ?”

“Hừ.” 

Trịnh Thụy Trân cười lạnh: “Tất nhiên.”

Cô ta cho rằng thứ duy nhất bọn họ hơn mình là tiền.

Mà tiền thì... chẳng là gì cả.

“Tốt.” 

Úc Lê vỗ tay, chuyển chủ đề.

“Theo thông lệ, tuần thứ hai sau khai giảng, trường sẽ tổ chức buổi diễn thuyết. Toàn trường đều tham gia, có lãnh đạo đến dự."

"Ai biểu hiện tốt sẽ được ưu ái, thậm chí có thể đại diện trường dự hội nghị giáo dục quốc gia. Những năm trước tôi đều tham gia, nhưng lần này, tôi nhường cơ hội đó cho cô.”

“Úc Lê! Việc đó là của cậu mà..” 

Trịnh Chi Hà định phản đối, nhưng bị Úc Lê giơ tay ngăn lại.

Trịnh Thụy Trân sững người, sau đó là mừng rỡ như điên.

Úc Lê bước tới, ngồi xuống ngang tầm mắt với Trịnh Thụy Trân.

“Chúng ta đánh cược xem cô có thể thể hiện tốt không. Nếu cô hoàn thành xuất sắc, tôi sẽ giúp cô xử lý chuyện kiện tụng.”

Trịnh Thụy Trân nắm chặt tay: “Tôi nhất định sẽ thắng… Nhưng nếu cô giở trò khiến tôi thua thì sao…”

Thật cứng đầu. 

Úc Lê khẽ cười: “Thứ nhất, cơ hội này với tôi không quan trọng, tôi chẳng cần giở trò. Thứ hai, nếu cô thua, chỉ cần đáp ứng một yêu cầu của tôi."

"Và cuối cùng, tôi cam đoan yêu cầu đó không vượt quá khả năng, đạo đức hay pháp luật.”

Lời đã nói đến nước này, dù Trịnh Thụy Trân không tin cũng không nỡ bỏ lỡ cơ hội. 

Cô ta gật đầu: “Được, nói lời phải giữ lời.”

Úc Lê chẳng buồn nói thêm lời nào, chỉ liếc mắt ra hiệu với Trịnh Chi Hà.

Những người khác liền tự động lui xuống, hiểu rằng chuyện này đã được cô tiếp nhận.

Phòng học lại trở về yên tĩnh, mọi người tiếp tục làm việc của mình, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Chiều tan học, Úc Lê nhận được cuộc gọi từ Quyền Tại Cảnh, nói là đang tiện đường qua trường, muốn rủ cô đi ăn tối. 

Nếu Quyền Tại Cảnh đích thân ra ngoài ăn, chắc chắn là có hẹn. 

Ban đầu Úc Lê không định đi, cho đến khi nghe anh nói Từ Tể Đàm cũng sẽ có mặt.

Từ Tể Đàm và Quyền Tại Cảnh đều mới từ nước ngoài về, lại từng du học cùng nhau. 

Buổi tụ họp tối nay chính là dành cho nhóm bạn cùng đi du học đợt đó.

Úc Lê đồng ý, sau khi lưu luyến tạm biệt Tống Mẫn Tinh, cô lên xe của Quyền Tại Cảnh.

Anh ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần. 

Khi Úc Lê lên xe, anh cũng chẳng mở mắt: “Thầy dạy kèm mới đã tìm xong cho em rồi.”

Mới chỉ một ngày, đúng là Quyền Tại Cảnh làm việc rất hiệu quả. 

Úc Lê chỉ “Ừm” một tiếng.

Cả đoạn đường không ai nói thêm lời nào.

Đến khách sạn, Úc Lê được dẫn vào phòng đã có sẵn bốn người, hai nam, hai nữ, trong đó có cả Từ Tể Đàm.

Quyền Tại Cảnh đến muộn nhất.

“Cậu nhóc này, lại để tụi tôi phải đợi.” 

Một người trêu chọc anh, đôi mắt đào hoa sáng rực. 

Quyền Tại Cảnh nhìn đồng hồ: “Đến đúng giờ.”

Anh vốn không thích đến sớm, cũng chẳng có hứng thú chờ đợi ai.

Anh kéo ghế cho Úc Lê rồi giới thiệu: “Em gái tôi, Quyền Úc Lê.”

Thật ra không cần giới thiệu, mọi người đều nhận ra Úc Lê. 

Chỉ là cô ra nước ngoài vài năm, trước kia ở trong nước cũng hay gặp.

Chẳng qua không cùng độ tuổi nên ít giao tiếp.

Việc Quyền Tại Cảnh đưa Úc Lê tới chứng tỏ anh rất xem trọng cô em gái này.

Từ Tể Đàm nhìn bộ đồng phục học sinh trên người Úc Lê, hỏi: “Úc Lê năm nay học lớp 12 nhỉ?”

Có người ngạc nhiên: “Cậu nhớ kỹ vậy sao?”

Họ chỉ biết cô đang học cấp ba, cụ thể lớp mấy thì không rõ.

Từ Tể Đàm đáp, ánh mắt đầy đắc ý: “Cậu không biết à, mỗi khối ở Cửu Đường tư thục đều có đồng phục khác màu, lớp 12 là màu xanh dương.”

“Tôi có một em họ cũng học ở đó, hôm qua đón em ấy tan học nên mới biết.”

“Mượn cơ hội khoe khoang ấy mà.” 

Người kia đùa vui, rồi quay sang hỏi Úc Lê có muốn gọi thêm món không. 

Ban đầu không biết Quyền Tại Cảnh dẫn thêm người nên chỉ gọi vài món đặc trưng.

“Cảm ơn, tạm thời không cần.” 

Úc Lê lắc đầu, rồi bất ngờ quay sang Từ Tể Đàm.

“Hôm qua tan học hình như em có thấy anh, định chào một tiếng mà anh đi mất rồi.”

Thật ra cô không hề thấy anh, chỉ cố ý nói thế.

Từ Tể Đàm khựng lại.

Quyền Tại Cảnh liếc nhìn Úc Lê, ba người còn lại cũng khá bất ngờ, ngữ khí này… thân thiết thật?

“Gặp nhau trước đó rồi à?” 

Quyền Tại Cảnh hỏi.

Úc Lê gật đầu, giọng vui vẻ: “Lúc Anh Tể Đàm mới về nước, Từ Luật có tổ chức tiệc chào mừng, khi đó em gặp anh ấy.”

Từ Luật là hậu bối của Từ Tể Đàm, tính tình ham vui, bày ra buổi tiệc để tụ họp, cũng là cái cớ để "nâng tầm" cho Tể Đàm.

Quyền Tại Cảnh tuy cũng mới về nước, nhưng chẳng ai trong Quyền gia dám tổ chức tiệc chào mừng cho anh. 

Gia đình ấy mà không nội đấu là may, ai còn dám đón tiếp gì chứ.

Ước gì anh chết quách ở nước ngoài còn hơn.

“À đúng, có chuyện đó.” 

Từ Tể Đàm đành gật đầu, không ngờ Úc Lê sẽ nhắc lại chuyện này. 

Lúc đó có người cố ý gây sự với cô, dù là đối phương tự chuốc lấy nhưng rõ ràng Úc Lê giữ tâm thái rất vững.

“Sớm biết em nên gọi anh một tiếng, còn có thể ăn cùng nhau.”

Úc Lê mỉm cười: “Lần sau chắc chắn rồi.”

Chuyện qua đi, Úc Lê không tham gia thêm vào câu chuyện, chỉ im lặng ăn cơm. 

Quyền Tại Cảnh thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô. 

Tiệc tàn, bốn người kia định đi chơi tiếp, nhưng Quyền Tại Cảnh bảo muốn đưa cô về nên không đi.

Từ Tể Đàm cười trêu: “Quyền Tại Cảnh bây giờ cũng biết viện cớ để rút sớm rồi, xem ra địa vị của em gái trong lòng cậu ấy càng lúc càng cao nha.”

Trước đây toàn là bỏ đi thẳng.

Quyền Tại Cảnh nghe xong cũng chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.

Trước khi rời khỏi, Úc Lê giơ điện thoại ra lắc lắc với Từ Tể Đàm.

“Đừng quên nhé anh Tể Đàm, anh nợ em hai bữa cơm đấy.”

Từ Tể Đàm thực sự sững người. 

Hai bữa? Chẳng lẽ tính cả buổi tiệc kia và hôm qua? Rõ ràng chỉ nói đùa thôi mà… 

Không đúng, mấu chốt không phải chuyện mời ăn, mà là… 

Quyền Úc Lê sao lại nhìn anh bằng ánh mắt khác lạ như thế?

Anh tự thấy mình không hề thua kém mấy người còn lại về khoản thu hút người khác.

Úc Lê và Quyền Tại Cảnh vừa đi khỏi, ba người còn lại lập tức vây lấy Từ Tể Đàm.

“Chuyện gì vậy? Từ gia định liên hôn với Quyền gia à?”

Từ Tể Đàm lắc đầu: “Nói gì kỳ vậy, Quyền Úc Lê còn bé tí, Quyền Tại Cảnh mà chịu buông tha tôi chắc?”

Cả ba bán tín bán nghi: “Theo lời em ấy nói, từ sau khi cậu về nước chỉ gặp nhau chừng hai lần, nếu không có ý gì, sao em ấy lại thân thiết thế?”

Nói riết khiến Từ Tể Đàm cũng hơi dao động. 

Anh chau mày nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ Quyền Úc Lê thật sự có ý với anh?

Trên xe, Quyền Tại Cảnh không nhắc gì đến chuyện giữa Úc Lê và Từ Tể Đàm. 

Gia thế của Tể Đàm không tệ, nhưng anh cảm thấy đầu óc cậu ta không được sáng sủa cho lắm. 

Anh không tin Úc Lê sẽ để ý đến kiểu người như vậy.

Điều anh quan tâm là lý do đằng sau thái độ thân mật bất thường của Úc Lê với Tể Đàm.

“Nghe nói hôm qua lớp mấy em về nhà cũng bị đau bụng hết à?” 

Anh đột nhiên hỏi chuyện khác.

Úc Lê ngồi tựa bên cửa sổ, khẽ đáp: “Ừm, đúng vậy. Hôm qua tụi em tổ chức tiệc nhỏ, ăn xong ai cũng đau bụng cả.”

Câu này cô không hề nói dối.

Quyền Tại Cảnh không nói thêm. 

Anh không phải kẻ ngốc.

Về đến nhà, gia sư mới đã đợi sẵn trong phòng khách nhỏ. 

Quyền Tại Cảnh chỉ tay về phía đó: “Thầy tới rồi, đi học đi.”

Úc Lê nhíu mày: “Nhanh dữ vậy…”

Cô hừ nhẹ: “Người không biết lại tưởng anh mới là phụ huynh.”

Quyền Tại Cảnh đã bước lên lầu, giọng anh vang xuống từ cuối bậc thang.

“Vậy thì sao? Em đi học, người ký tên phụ huynh là anh mà.”

Lý Hiền Châu và Quyền Bính Hách lúc nào cũng bận rộn, việc đi họp phụ huynh với họ chẳng khác gì trò cười. 

Trước giờ toàn là thư ký đi thay.

Nếu không phải thư ký trưởng thì cũng là trợ lý của trường, còn không thì hiệu trưởng nhờ người đi hộ.

Nghe vậy, Úc Lê không nói thêm gì, chỉ cầm thư mời đi đến phòng họp.

Hôm sau đến trường, gần như toàn bộ giáo viên và học sinh đều biết.

Người phát biểu trong lễ khai giảng năm nay đã được đổi từ Quyền Úc Lê sang học sinh được tuyển đặc cách.

Trịnh Thụy Trân.

Việc này là do chính Úc Lê đã đến tìm ban quản lý vào chiều hôm trước, nói rằng.

“Bạn Trịnh rất muốn có cơ hội này, bạn ấy cũng muốn xem mình khác gì so với chúng ta. Nếu trường đã nhận học sinh đặc cách thì đừng để danh xưng đó chỉ là hư danh.”

“Biến nó thành một tấm bảng vàng quảng bá cũng tốt.”

“Bạn Trịnh nói, nếu bạn ấy được chọn, chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play