“Các cưng đoán xem tôi đang làm gì nào?”
Màn hình lay nhẹ, ánh đèn xung quanh mờ ảo nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ xa hoa lộng lẫy trong căn phòng livestream.
Ở góc trái bên dưới, có một hồ bơi trống không, không một bóng người.
“Là vậy nè, tối nay có một buổi tiệc, toàn là người trẻ tuổi, tôi đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng rồi.”
Cụ An Mỹ quay ống kính về phía mình, khoe khéo lớp trang điểm tinh xảo.
Đồng thời cũng lộ ra chiếc vòng cổ trên cổ và chiếc váy dạ hội tinh tế mà ai nhìn vào cũng biết ngay giá trị không hề nhỏ.
Bình luận liên tục nhảy vùn vụt.
“Nhà to ghê, là nhà An Mỹ hả?”
“Lần trước cô ấy livestream ở nhà thì không giống chỗ này.”
“An Mỹ giàu như vậy, chắc chắn không chỉ có một căn hộ đâu!”
Cụ An Mỹ chỉ mỉm cười trước loạt bình luận, không trả lời.
Điều này lại bị fans ngầm hiểu là… cô ngầm thừa nhận.
“Thật sự là nhà An Mỹ luôn hả? Cảm ơn tiểu thư đã cho tụi mình mở mang tầm mắt.”
“Cái vòng cổ đó tôi thấy rồi, là hàng cổ của T gia, hình như vài chục tỷ?”
“Thật không? Trời ơi, quả nhiên chỉ có vòng cổ kiểu đó mới xứng với An Mỹ!”
Vừa thấy bình luận này, sắc mặt Cụ An Mỹ hơi đổi.
Chiếc vòng cổ đó là do đối tác lâu năm đưa cho cô mượn, người đó chuyên làm đồ nhái cao cấp.
Họ nói đây là bản sao của mẫu cổ điển nhà T, bán giới hạn với giá 880 triệu.
Thế quái nào lại có người nói là hàng mấy chục tỷ?
Hay là… người đó giao nhầm đồ?
Những món trang sức có giá trị hàng chục tỷ đều để lại dấu vết rõ ràng, chỉ cần ai đó muốn tra thì không mất nhiều thời gian.
Đến lúc đó, fans sẽ biết cô chẳng phải tiểu thư nhà giàu gì hết…
Chỉ là một kẻ mê hư vinh, dùng hàng nhái để ngụy trang, giả làm thiên kim nhà giàu, hòng thu hút sự chú ý.
“Ha ha ha, không phải như mấy cưng nghĩ đâu.”
Cụ An Mỹ vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đêm nay đông người quá, tôi cũng không dám mang mấy món đắt tiền ra.”
“Thôi để tôi dẫn mọi người xem chỗ khác nha? Trong đây ai học ở thủ đô không? Tối nay tiệc có nhiều thiếu gia thiên kim lắm đó!”
Câu chuyện nhanh chóng được kéo sang chủ đề “con nhà giàu”, Cụ An Mỹ thầm thở phào và xoay camera sang góc khác.
Chẳng bao lâu, một người xuất hiện trên màn hình.
Cụ An Mỹ giật mình.
Cô ta cố ý chọn góc khuất, không ai lui tới để livestream, chỉ muốn khoe mẽ chút thôi.
Nếu bây giờ có một người thật sự giàu có lọt vào khung hình thì chẳng khác nào bóc trần tất cả.
Nhìn kỹ lại thì là một cô gái cao gầy, phần cổ hơi khuất trong bóng mờ, gương mặt trang điểm kỹ càng lộ rõ đường nét thanh tú.
Nhìn sơ có vẻ khoảng 17–18 tuổi, ngũ quan sắc sảo, khí chất tự nhiên mà sang trọng.
Chỉ đứng im một chỗ thôi mà cũng khiến người ta nghẹt thở.
Cụ An Mỹ hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
Cô chưa từng gặp người này, không phải những tiểu thư nhà giàu mà cô biết.
Suốt một năm qua, cô vẫn thường bám theo những người có thế lực để được dự các buổi tiệc lớn nhỏ, gần như gặp hết các gương mặt trong giới thượng lưu.
Nhưng chưa từng thấy ai có thần thái như cô gái kia.
Fans trong phòng chat bắt đầu náo loạn.
“Trời ơi, đây là tiểu thư nhà ai vậy? Đẹp dã man!”
“An Mỹ quen cô ấy không? Giới thiệu tụi mình với đi.”
“Á á á ánh mắt cô ấy lạnh lùng quá… Tôi muốn quỳ làm cún cho cô ấy luôn!”
“Ơ bạn trên kìa… Nếu phải làm thì để tôi!”
Cụ An Mỹ nhìn thấy bình luận mà siết chặt gậy selfie.
Fans của cô chưa bao giờ cuồng nhiệt đến mức này.
Cách đó không xa, Úc Lê lạnh lùng nhìn Cụ An Mỹ, chậm rãi cau mày.
Cô đến đây để tìm người.
“Cô đang livestream à? Tắt đi.”
Cô không muốn xuất hiện trong khung hình.
Giọng nói lạnh nhạt nhưng trong trẻo dễ nghe, Fans lại phát cuồng lên lần nữa.
Cụ An Mỹ thì hơi tức: “Ai đưa cô vào đây vậy? Vô duyên vô phép, cô không được dạy dỗ đàng hoàng à?”
Nếu cô kia ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ bị fans đánh giá thấp một bậc.
Hơn nữa, thân phận cũng chưa chắc đã thật.
Cụ An Mỹ từng gặp không ít người giống như vậy ở các buổi tiệc, cũng đóng vai con nhà giàu, dùng ảnh ghép để dựng hình tượng.
Không loại trừ khả năng cô gái này cũng vậy.
“Cô là ai?”
Cụ An Mỹ nhìn từ đầu đến chân, ánh mắt đầy coi thường, cố tình dùng thái độ chèn ép để dọa Úc Lê.
“Tôi chưa bao giờ gặp cô cả.”
Ý của cô ta là fans phản ứng có hơi quá đà rồi.
“Chưa từng thấy à? Giới hào môn chẳng phải chỉ là một vòng tròn thôi sao?”
“Ý của An Mỹ là, người này lẻn vào chỉ để ké fame à?”
“Ôi, trường học đẹp như vậy, mà rốt cuộc lại đầy thói hư vinh.”
Nhìn dòng bình luận đang chạy qua, khóe môi Cụ An Mỹ cong lên, rõ ràng cô ta đang rất tự tin.
Cô ta bước vài bước lại gần Úc Lê: “Sao thế? Không nói nên lời? Không lẽ là mua chuộc bảo vệ để lẻn vào à?”
Nói đến đây, cô ta sa sầm nét mặt: “Nếu vậy thì tôi phải mời cô rời khỏi đây.”
Từ nãy đến giờ Úc Lê vẫn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Cụ An Mỹ, ánh mắt cô dừng lại nơi cổ đối phương.
Cụ An Mỹ ưỡn ngực ra: “Nhìn gì mà nhìn? Muốn nói gì thì nói! Không thì cút ra ngoài!”
Đúng lúc này, từ đằng xa vang lên tiếng gọi.
“Úc Lê, Lê Lê!”
Tống Mẫn Tinh lết cái váy dài đi tới, dù đi khập khiễng vẫn nhất quyết không tháo đôi giày cao gót cao đến mười phân.
“Tớ ở đây nè!”
Cô ấy vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Úc Lê nói mình bị trẹo chân.
Định vị sai chỗ nên đợi mười phút không thấy ai, cuối cùng đành tự mình đi tìm. Đi
Khi thấy cảnh tượng trước mắt, đặc biệt là thiết bị livestream trên tay Cụ An Mỹ, cô ấy buông váy xuống.
“Cô làm gì vậy? Đang phát trực tiếp hả? Tắt ngay đi!”
Thế này thì còn gì là mặt mũi! Ai lại để bản thân bị tung lên mạng như vậy chứ?
Cụ An Mỹ liếc qua mặt Tống Mẫn Tinh, cảm thấy hơi quen mắt…
Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì Tống Mẫn Tinh đã chỉ vào cổ cô ta.
“Lê Lê! Không phải hôm nay cậu đeo cái vòng cổ này sao? Sao giờ nó lại nằm trên cổ cô ta?”
Úc Lê hơi nghiêng đầu, ánh mắt như mang theo ý cười, từ bóng tối bước ra.
Cô nhìn từ chiếc cổ trắng ngần của mình tới xương quai xanh, nơi đó lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ dưới trăng.
Một chiếc vòng cổ khảm kim cương, uốn lượn như dây leo.
Y hệt cái đang nằm trên cổ Cụ An Mỹ.
Chiếc vòng cổ không đáng sợ, nhưng cái xấu thì không giấu được.
Khi Úc Lê đeo, chiếc vòng như càng tôn lên khí chất cao quý của cô.
Ngược lại, nhìn sang Cụ An Mỹ, chỉ thấy giống hàng nhái rẻ tiền, như mùi nhựa nhức đầu.
Phòng livestream lập tức nổ tung.
Mặt Cụ An Mỹ trắng bệch, cuối cùng cũng nhận ra bản thân cần tắt livestream.
Nhưng lại bị Tống Mẫn Tinh nhanh tay giật mất điện thoại.
“Ủa? Mang hàng giả hả?”
Tống Mẫn Tinh không ngu.
Nhìn trang điểm của Cụ An Mỹ, nhìn cả luồng bình luận, cô ấy đã hiểu rõ tình hình.
Cụ An Mỹ định tắt livestream, thì cô ấy lại càng không cho tắt.
Cô ấy quay thẳng camera vào Cụ An Mỹ, gương mặt phấn son dày cộp của cô ta hiện rõ.
Tống Mẫn Tinh nở nụ cười lạnh khiến ai nấy lạnh sống lưng.
“Các fan nhìn cho kỹ, vị thiên kim tiểu thư này đang đeo hàng nhái đấy nhé!”
“Tôi không có! Cái này là tôi mua!”
Cụ An Mỹ cố giật lại điện thoại nhưng không thành, còn bị đẩy ngã xuống đất.
“Tôi cảnh cáo cô, tắt livestream ngay!”
“Cảnh cáo?”
Tống Mẫn Tinh khựng lại, rồi cười phá lên.
“Lê Lê, cậu nghe chưa? Cô ta đang cảnh cáo tớ kìa!”
Úc Lê liếc nhìn Cụ An Mỹ đang nằm dưới đất.
Cô từng nghe nói về loại người như vậy, nhưng xưa giờ lại chưa từng gặp.
Những kẻ đó trước giờ đều rất biết điều, chẳng ai dám đụng đến cô.
Huống chi, cô ta còn tỏ thái độ như thế.
Còn chưa kịp trả lời thì đèn khu vực xung quanh bỗng bật sáng loá, rọi rõ như ban ngày.
Một nhóm người đi tới.
“Làm ơn né đường, không gian bên này đang được chuẩn bị sự kiện lớn!”
“Ủa, Úc Lê đâu rồi? Từ nãy đến giờ không thấy.”
“Không rõ nữa, hiếm khi cô ấy chịu đi tiệc như thế này, lại còn có cả anh Tể Đàm về nước, par tổ chức cho anh ấy mà cũng chẳng thấy đâu.”
Mọi người xôn xao bàn tán.
Họ đều là trai xinh gái đẹp, vừa bước tới vừa toát ra khí chất xuất chúng.
Cụ An Mỹ bất giác co người lại.
Tiêu rồi, lần này toi thật rồi.
Tống Mẫn Tinh đã giơ tay chào đón: “Hi! Tới đúng lúc lắm, ở đây đang có trò vui!”
Mấy người đầu tiên chú ý đến Tống Mẫn Tinh, sau đó nhìn thấy Úc Lê liền mỉm cười bước nhanh tới.
“Hóa ra cậu ở đây! Làm tụi này tìm muốn chết.”
“Ơ? Sao dưới đất có người vậy? Ai thế?”
Những người còn lại cũng lần lượt kéo tới.
Khi ai nấy đều đã đến đông đủ, Tống Mẫn Tinh vỗ tay hai cái "bốp bốp", khiến mọi người chú ý.
Cô ấy chỉ vào Cụ An Mỹ: “Đem hàng giả tới ké fame, còn dám cảnh cáo tôi, nói sẽ không khách sáo! À đúng rồi, Lê Lê, lúc nãy cô ta nói gì với cậu nhỉ?”
Hàng giả? Dọa nạt người khác?
Ở đây toàn là cao thủ xã giao, chỉ cần nghe mấy lời là hiểu.
Họ liền hỏi xem ai đưa Cụ An Mỹ tới bữa tiệc này.
“Phải có thư mời mới được vào mà? Ai lại dắt người linh tinh vào vậy?”
“Đa Hạ, là cậu phải không? Tôi nhớ cậu hôm nay không đi một mình mà.”
“Ơ kìa, tôi dắt theo con trai nhé. Hay hỏi Chính Hạo đi.”
Chính Hạo xua tay rối rít: “Không phải tôi đâu! Làm ơn, mắt tôi không mù nha? Mặt con nhỏ kia như bị độn thành cái chày. Tôi sợ nửa đêm ngủ mơ gặp nó quá.”
Nói xong ai nấy cũng phá lên cười.
“Ha ha ha ha!”
Mọi người lại quay sang nhìn Úc Lê.
“Này, lúc nãy cô ta nói gì với cậu vậy?”
“Đúng đó! Có mạo phạm gì không? Để tôi dạy dỗ cô ta giùm cậu.”
Tiếng xì xào dừng lại, tất cả đều chờ câu trả lời từ Úc Lê.
Úc Lê từ trên cao nhìn xuống Cụ An Mỹ.
Giữa khung cảnh ồn ào, không khí quanh cô lại như yên tĩnh đến lạ thường.
Cô không trả lời ngay.
Cụ An Mỹ lặng lẽ đưa mắt cầu xin.
Cô ta nghĩ Úc Lê là người tử tế, nhìn không giống kiểu hay để bụng.
Hồi nãy cô cũng không cố ý... Ai biểu Úc Lê không nói rõ mình là ai ngay từ đầu.
Nếu nói sớm, chắc chắn cô đã không làm mấy chuyện đó.
Rõ ràng đâu phải lỗi một mình cô…
Nhưng Úc Lê lại nở một nụ cười nhẹ.
Lạnh lẽo trên gương mặt cô dần tan ra như băng tuyết, mang theo vẻ dịu dàng khiến người khác an lòng.
Cụ An Mỹ dần dần thả lỏng cơ thể.
Nhưng cô ta đã sai hoàn toàn.
“Cô ta nói tôi không có giáo dục, không biết lễ phép.”
Giọng Úc Lê thản nhiên vang lên, như một làn gió mát quét qua tai, nhưng đủ để khiến toàn thân Cụ An Mỹ đông cứng lại.
Đầu óc cô ta trống rỗng, hoàn toàn sụp đổ.
Úc Lê khoanh tay trước ngực, khẽ cười.
Cô tự nhận mình không phải kiểu người dễ mất hứng.
Mọi ánh mắt đang sáng rực chờ đợi, cô đương nhiên phải tìm một thú vui cho đêm nhàm chán này.
“Lại còn nói tôi là lẻn vào. Nếu muốn ‘mời’ tôi ra ngoài thì cứ nói thẳng.”
…
Không khí lặng ngắt như tờ.
Tống Mẫn Tinh là người đầu tiên phá lên cười.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn đi theo bên cạnh Úc Lê.
Bất kể Úc Lê gặp phải chuyện gì, với cô ấy đều là chuyện lớn.
Cô ấy tuyệt đối không cho phép ai xúc phạm Úc Lê.
Có Tống Mẫn Tinh mở đầu, những người khác cũng lần lượt cười rộ lên.
Phòng livestream như nổ tung, ngày càng nhiều người kéo vào “thưởng thức” màn kịch thú vị này.
Dù ống kính chỉ chiếu vào Cụ An Mỹ, không nhìn thấy người khác.
Nhưng chỉ cần nghe tiếng thôi cũng đủ khiến fan hài lòng.
“Lê Lê, cậu tính xử lý sao giờ?”
Tống Mẫn Tinh vừa cười vừa nheo mắt, cười đến chảy cả nước mắt, còn khoác vai Úc Lê.
Có người phụ họa: “Chủ nhân của buổi tiệc ánh Tể Đàm không có ở đây, tụi mình buồn muốn chết luôn, giao cho tụi này chơi đi.”
Úc Lê không trả lời lời đề nghị đó.
Cô bước hai bước, tiến lại gần Cụ An Mỹ.
“Thích giả làm nhà giàu trong phòng livestream lắm đúng không? Vừa hay, livestream còn chưa tắt, vậy thì hãy giải thích rõ ràng cho fan của cô xem, cô đã ‘đóng vai nhà giàu’ thế nào đi.”
“Từ đầu tới cuối, đừng bỏ sót chi tiết nào.”
Nói rồi, cô đứng thẳng người, tháo chiếc vòng cổ trên cổ xuống rồi ném cho Cụ An Mỹ.
“Coi như tiền thù lao cho cô.”
Úc Lê xoay người bỏ đi, ném chiếc vòng cổ trị giá hàng chục triệu như ném rác.
Xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc.
Cụ An Mỹ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền, choáng váng cả đầu.
Chiếc vòng cổ này... cả chục triệu…
Chỉ cần kể lại chuyện là có thể có được món đồ quý giá thế này sao?
Cô ta nhìn vào màn hình.
Phòng livestream có đến hàng trăm ngàn người đang theo dõi, xung quanh còn có bao nhiêu tiểu thư con nhà giàu.
Nếu nói ra, sau này cô ta sẽ không thể sống nổi ở thủ đô nữa.
Thế nhưng…
Chỉ mất vài giây, Cụ An Mỹ đã mở miệng.
“Tôi... tôi một năm trước từng làm nhân viên tạp vụ cho một buổi tiệc. Khi đó tiện tay chụp một bức ảnh, liền có người hỏi tôi là tiểu thư nhà ai...”
Cô ta run run kể lại hành trình “làm giàu” của mình, từ đầu tới cuối.
Mọi người cười đến không ngừng được.
Đám con nhà giàu ở đây cái gì cũng có, chỉ thiếu trò vui.
Tiệc tùng ngày nào cũng có thể tham gia, nhưng kiểu trò chơi này thì không phải ngày nào cũng thấy.
Họ lần lượt tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu bu lại “nướng” Cụ An Mỹ.
“Cô nhận lời mời làm bảo mẫu rồi đến khu nhà giàu chụp ảnh? Sao cô dám diễn sâu thế chứ?”
“Trời ơi, cô từng đến nhà tôi á? Không lẽ sau đó tôi bị cô giả mạo rồi hả? Ha ha ha!”
Úc Lê rời khỏi đám đông, tránh xa sự ồn ào và những tiếng cười đùa.
Cô chỉ mang đến trò vui, chứ không hứng thú gì với phần sau.
Bất chợt, cô dừng lại.
Trước mặt cô, không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó.
Dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt anh hiện rõ dịu dàng, điềm đạm, trông khoảng hai mươi mấy tuổi.
Đó là chủ nhân bữa tiệc hôm nay.
Từ Tể Đàm.
Người đàn ông đứng im lặng, chăm chú theo dõi màn kịch vừa rồi.
Úc Lê đối diện anh, không hề né tránh.
Trong đầu cô bỗng nhớ đến nhiệm vụ mới nhất vừa được giao.
【 Sau 15 ngày, Từ Tể Đàm sẽ chết. Hãy cứu anh ấy. 】