Khương Bách rời đi.
Phù Úc vừa mới quay đầu lại thì thấy có một gương mặt lấp ló sau cánh cửa khép hờ.
Cô bình tĩnh giơ tay vẫy: “Ra đây đi, Trần Ngư.”
Trần Ngư ngượng ngùng bước ra, tay chân luống cuống.
Nhưng quần áo lúc nãy còn vứt bừa thì giờ đã được thu dọn đâu vào đấy.
“Anh… hay là để anh về nhé. Trễ rồi, mai em còn phải dậy sớm về thành phố lớn nữa mà.”
Anh xoắn xuýt, ngại ngùng nói.
Thật ra ban đầu cũng có ý định ngủ lại, nhưng dường như Phù Úc không có ý đó, nên anh chỉ đành từ bỏ.
Quả thật, Phù Úc không định tiếp tục nữa.
Nói chính xác là bị gián đoạn mấy lần nên giờ cô cũng chẳng còn hứng.
Thế nên cô cũng không níu kéo.
Trước khi rời đi, Trần Ngư bất ngờ nắm lấy tay cô, đặt lên ngực trái mình.
“Nghe thấy không? Tim anh đập nhanh lắm.”
Hôm nay sao ai cũng thích đưa tay cô đi khảo sát vậy?
Phù Úc hơi tê liệt cảm xúc, nhưng vẫn phối hợp hỏi anh: “Vì sao?”
“Vì nó đang đợi em động lòng.”
Trần Ngư cuối cùng chạm nhẹ vào khóe môi cô, thì thầm.
“Vậy nên… đừng quên anh vẫn đang ở đây chờ em. Đừng yêu người khác được không?”
Phù Úc không trả lời.
Tay cô nghiêng đi, dừng lại ngay vị trí từng có vết dâu do anh để lại, rồi khẽ cười đầy hàm ý.
“Vậy thì… đừng làm em thất vọng.”
….
Cửa khóa lại, phát ra một tiếng “tách” khe khẽ.
Cuối cùng cũng tiễn hết.
Phù Úc giãn người, nằm vật ra sofa, đầu ngửa ra sau.
Liếc mắt một cái thì thấy có người đang đứng tựa cửa phòng, Kỳ Trạm.
Anh khoanh tay, vẻ mặt hả hê: “Chân đạp mấy thuyền, suýt thì lật cả tàu rồi đấy nhé!”
Phù Úc nghiêm túc đáp: “Nuôi cá vui mà, anh không hiểu được đâu.”
Kỳ Trạm nheo mắt nhìn cô: “Tuỳ cô. Chỉ cần đừng chơi quá đà rồi quên sáng mai phải dậy sớm là được. Tài xế nhà cô chắc sẽ không đến trễ chứ?”
Phù Úc uể oải phất tay: “Yên tâm đi, thiếu gia. Tôi sẽ đưa anh về an toàn, nguyên vẹn. Mà nói mới nhớ, tôi tốt bụng cứu anh, còn mang anh về nhà, không tính báo đáp gì sao?”
Cô xoay người, ánh mắt sáng rực nhìn anh chăm chú.
Kỳ Trạm cứng người: “Cô muốn gì? Tiền à? Cứ nói đi.”
“Dù anh không nói, tôi cũng đoán được thân phận anh không tầm thường.”
Phù Úc giơ ngón trỏ lắc lắc, cong mắt cười ranh mãnh.
“Thôi thì… anh làm thần đèn vậy. Cứu anh một mạng, cho tôi vài điều ước, không quá đáng chứ?”
Kỳ Trạm đề phòng: “Muốn điều ước gì?”
Phù Úc mỉm cười đầy ẩn ý: “Cứ đồng ý đi rồi biết.”
Thấy anh còn do dự, cô đứng dậy, vừa ngáp vừa bước về phòngm
“Rồi rồi, đừng căng. Sẽ không làm khó anh đâu.”
Nhiều lắm cũng chỉ bắt bán tí thịt thôi, hí hí.
….
Chiếc xe màu đen lao nhanh về phía thành phố, bên trong im lặng đến mức nghe rõ nhịp gió.
Phù Úc bắt chéo chân, tay trái tung hứng quả táo tiện tay cầm từ bàn ăn, tay phải lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
【500 vạn đang lẩn trốn tiểu bạch hoa】: Chia sẻ hình ảnh mới nhất từ L.S.C nè [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]
【500 vạn đang lẩn trốn tiểu bạch hoa】: Phù Úc, tôi tìm thử rồi, đây là trường học mới của em đúng không? Nhìn ký túc xá cũng khá ổn, em chọn ở phòng đơn hay hai người?
【Cao thủ bắt cá】: Em không ở ký túc xá. Mẹ em đã nói chuyện với nhà Giang rồi, em ở phòng kế bên nhà họ, Giang Biệt Xuân.
Phù Úc vừa nhàn nhã vừa chăm chú nhìn màn hình hiện trạng thái.
[Đối phương đang nhập…]
Một lúc sau lại hiển thị: [Đối phương đang nhập…]
Qua lại nhiều lần như thế, cuối cùng cũng hiện tin nhắn mới.
【500 vạn đang lẩn trốn tiểu bạch hoa 】: Giang Biệt Xuân là ai? Là bạn trai mới hay con của bạn mẹ em?
...Rồi đột ngột thu hồi tin nhắn.
Phù Úc bật cười, thoát ra khỏi khung chat, lười chờ nữa, liền mở sang đoạn trò chuyện mới.
Màn hình hiện: [Đối phương đã kết thúc cuộc gọi video]
Bên trên là hàng loạt tin nhắn trước đó.
[9:00]
【 Mời bạn đào tiếp 】: [Hình ảnh] Đề này hay đấy, làm thử xem.
[12:34]
【Mời bạn dào tiếp】: ? Còn chưa tỉnh hả?
….
【Mời bạn đào tiếp】: [Đối phương mời bạn gọi video.]
【Mời bạn đào tiếp】: [Cuộc gọi video đã bị huỷ.]
Phù Úc phóng to bức ảnh: Trên bàn là xấp tài liệu và thư từ A4 xếp ngay ngắn.
Một bàn tay đang ấn nhẹ lên giữa lá thư, ngón trỏ chỉ rõ ràng vào một đề bài bên phải.
Đề không quan trọng.
Quan trọng là bàn tay kia quá đẹp.
Ngón tay dài, trắng, khớp xương rõ ràng, gân tay nổi nhẹ dưới lớp da mỏng.
Móng tay được cắt gọn gàng, màu hồng nhạt khỏe mạnh.
Cô không nhịn được huýt sáo một cái, rồi lập tức gõ tin nhắn đáp lại.
【 Cao thủ bắt cá 】: Móng tay cắt đẹp đấy. Rất được.
Đối phương gần như trả lời ngay.
【Mời bạn đào tiếp】: ? Mới tỉnh hả? Hỏi cái đó làm gì? Làm xong bài chưa? Gửi đây.
【Cao thủ bắt cá】: Chuyên nghề “làm thủ công sống”.
Trên màn hình rốt cuộc cũng hiện lên một dòng tin nhắn.
【500 vạn đang lẩn trốn tiểu bạch hoa】: Giang Biệt Xuân là con gái hả? Tên nghe đáng yêu quá. Nhưng mà, tất nhiên em vẫn là đáng yêu nhất.
Phù Úc không nhịn được bật cười khẩy một tiếng, chiêu trò thế này cũng tầm thường quá đi.
Nhưng mà... mới vừa rồi cô còn ám chỉ anh ta là tiểu tam, giờ mà khiêu khích tiếp thì cũng không hay cho lắm.
Dù sao vị hôn phu tiện nghi kia cũng chưa biết gì, thôi thì cứ chiều theo ý anh ta vậy.
【Cao thủ bắt cá】: Đúng thế, là một cô gái đáng yêu.
Gửi xong, cô cũng chẳng buồn đọc tin nhắn trả lời.
Cô quay lại trang chủ, bắt đầu lướt từ trên xuống các cuộc trò chuyện cũ, à ừ, vẫn còn cả chục tin chưa đọc.
Cô chọn vài người có ảnh đại diện thuận mắt để đáp lại vài câu.
【Người mẫu kiều diễm】: Em gái nhỏ, tuần này em còn lên không? Anh mới quen được một cậu em cực đúng giờ ở hội sở, thanh xuân 18 tuổi, là một trai đẹp cao ráo chính hiệu. Em có muốn gặp không?
【Cao thủ bắt cá】: Có lên! Nhưng đừng gọi video, tuần này em phải ngây ngốc trong thành nội, để em xuống phố rồi gặp sau nha!
【Người mẫu kiều diễm】: [ chụt chụt ] Tốt quá đi! Cuối cùng cũng được gặp em rồi!
Chắc chắn em còn đáng yêu hơn cả những gì anh tưởng tượng cho xem~
….
【Cún con ngây thơ】: Phù Úc… giờ phải làm sao? Em vừa đi mà anh đã rất nhớ em rồi. [Gửi ảnh]
Trong ảnh, Trần Ngư mặc một chiếc áo ngủ lỏng lẻo, nằm trên giường.
Vì góc chụp nên phần cổ áo gần như chẳng che được gì.
Đặc biệt là anh vừa tắm xong, tóc còn ướt sũng, nước nhỏ giọt làm chiếc áo mỏng vốn đã mỏng lại càng dính sát vào làn da trắng mịn.
Đôi mắt anh cũng ươn ướt, môi mím lại tỏ vẻ tủi thân, trông vừa mềm vừa non.
Phù Úc theo bản năng lau khóe miệng, dù chẳng có gì, thở dài thở ngắn liên tục.
Đáng ghét thật, muốn véo một cái mà không véo được!
【Cao thủ bắt cá】: Bảo bối đẹp trai quá đi mất! Gửi thêm ảnh nữa đi!
…
Lúc này, đột nhiên có cuộc gọi video đến. Phù Úc giật mình suýt làm rơi điện thoại, luống cuống tay chân bấm tắt.
【Mời bạn đào tiếp】: [? Tôi chưa làm gì mà em lại tắt máy?]
Ngày nào cũng nhắn chấm hỏi! Có giỏi thì đừng chỉ gõ chấm hỏi, đến moi tôi ngoài đời đi!
Cao thủ bắt cá: [Em đang ở ngoài đường, không tiện làm bài đâu.]
【Mời bạn đào tiếp】: [Đi bệnh viện thăm bà ngoại à?]
Suýt nữa thì quên, trong mắt đối phương cô là kiểu nữ sinh ngoan, một học bá thuần khiết, đáng yêu chuyển trường giống Khương Bách, tự lập cố gắng.
【Cao thủ bắt cá】: Đúng vậy, bà ngoại khỏe hơn rồi, nhưng ở một mình buồn quá, rảnh thì em sẽ ở bên bà nhiều hơn.
【Mời bạn đào tiếp】: Thiếu tiền không?
【Cao thủ bắt cá】: Anh cũng biết mà, phẫu thuật tốn lắm, nhưng nhà em nghèo chí nhưng không nghèo tâm, em không thể lấy tiền của anh!
Ngay sau đó, thông báo chuyển khoản từ đối phương hiện lên.
【Mời bạn đào tiếp】: Cầm lấy. Nhớ làm bài, gửi tôi.
Phù Úc giả vờ ngửa ra sau một cách chiến thuật, bắt đầu viết bài lấy lệ.
Gửi rồi đấy nhé! Dù thật lòng cô không phải người tham tiền, cũng chẳng thiếu tiền, nhưng mà ai lại ghét tiền đâu?
Thông báo: Bạn đã nhận tiền chuyển khoản.
【Cao thủ bắt cá】: Em không cố ý bấm nhận đâu, lỡ tay thôi, để em gửi lại nhé.
Kết quả đối phương trả lời ngay: [Không cần, làm bài gửi tôi.]
Thật cạn lời, đúng kiểu máy làm bài không cảm xúc.
Nhưng mà tay đẹp, lại còn hay chuyển tiền, cô cũng rộng lượng tha thứ cho anh ta một chút.
…
Kỳ Trạm ngồi bên cạnh, khoanh tay trước ngực, đeo kính râm.
Anh liếc cô vài lần, rốt cuộc không nhịn được nữa: “Cô lắm lời thật đấy.”
Phù Úc lơ luôn, cúi đầu không đáp.
Thấy vậy, Kỳ Trạm cười lạnh rồi bất ngờ cúi người giật lấy điện thoại của cô.
Một tay anh tháo kính râm, tay kia nhanh nhẹn kéo trang chủ lướt lên.
Anh cười nhạt: “Cô chơi cũng dữ ha. Mấy cái ghi chú là thứ gì thế này?”
“Này! Xâm phạm quyền riêng tư là vi phạm pháp luật đó! Cẩn thận tôi kiện anh!”
Phù Úc tức điên, giật lại điện thoại.
Kỳ Trạm không hề phản kháng, ném trả cho cô.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ khinh khỉnh: “Cẩn thận mà chơi, kẻo rước bệnh vào người đấy.”
Phù Úc lập tức nghẹn họng: “Anh mới có bệnh! Tôi còn chưa đụng ai đâu, nghe rõ chưa?”
Nhưng mà… cũng đang tính đụng rồi.
Kỳ Trạm đang định nói gì đó thì bỗng nhiên xe chậm lại.
Sự yên lặng bao trùm, tài xế lần đầu mở miệng: “Tiểu thư, phía trước có trạm kiểm soát kiểm tra ID và khuôn mặt.”
Cả hai lập tức quay sang nhìn nhau, xong rồi.
Vì phòng ngừa nhập cư trái phép.
Mọi người từ Hạ Thành muốn vào Thượng Thành đều phải qua trạm kiểm soát nghiêm ngặt có lính gác túc trực.
Nhưng gần đây, vì sinh nhật thái tử, quan chức khắp nơi đang đổ về, nên khâu kiểm tra cũng có phần lỏng hơn.
Nếu may mắn, họ có thể tránh được kiểm tra và lẻn vào.
Phù Úc gãi đầu: “Giờ sao? Anh không có ID, hay là anh cứ nhận đại đi? Dù sao cũng không ai nghi ngờ anh là người xấu đâu.”
“Không được. Ai biết được có bị lộ không?”
Kỳ Trạm liếc cô, anh không muốn bị bắt rồi tin tức lan ra.
Vậy sau này biết giấu mặt vào đâu?
Phù Úc bắt đầu thấy anh đúng là phiền phức.
Kỳ Trạm định cãi lại, nhưng thấy nhóm cảnh vệ đang tiến lại.
Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Phù Úc hành động nhanh hơn suy nghĩ.
Kéo phắt anh từ ghế ngồi xuống đất, rồi ấn đầu anh cúi xuống.
Kỳ Trạm chưa kịp phản ứng, đã bị kéo gọn xuống dưới chân ghế.
Đôi chân dài lòi ra ngoài, Phù Úc lập tức đá mạnh vào cẳng chân, ép anh cuộn tròn lại.
Cô buông chân, ngồi lên ghế như không có gì, rồi tiện tay kéo một tấm khăn tối màu đắp kín phần dưới ghế, cuối cùng vặn điều hòa xuống mức thấp nhất.
Toàn bộ động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.
Thành thục chẳng kém gì mấy quý phu nhân chuyên giấu tình nhân trong phim.
Cộc cộc cộc.
Cửa xe bị gõ mạnh.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy Phù Úc giơ tay ra hiệu “ổn rồi”, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.
Anh ta hạ kính xe xuống, cố giữ bình tĩnh và nghiêm túc.
Ngoài mấy câu hỏi thủ tục thường lệ, là đến kiểm tra thẻ căn cước.
Tài xế đưa cả hai chiếc thẻ qua, một cảnh vệ nhận lấy, rồi đưa chiếc còn lại cho đồng đội phía sau.
Người đó thuận thế tiến đến cửa sổ bên chỗ Phù Úc, mặt nghiêm nghị đối chiếu mã số và địa chỉ trên thẻ của cô.
Phù Úc giữ vẻ mặt thành thật, hỏi gì đáp nấy, sau đó còn phối hợp cúi đầu để quét nhận diện khuôn mặt.
Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, cho đến khi bất ngờ có tiếng nói từ phía sau vang lên.
“Chân cô sao thế? Có thể vén thảm lên cho tôi xem không?”
Ngay lập tức, bắp chân Phù Úc đau nhói.
Đáng ghét, Kỳ Trạm lại nhéo cô từ bên dưới.
Trong lòng cô giận đến nghiến răng, nhưng không thể manh động, đành trắng bệch mặt nín nhịn.
“Tôi… tôi có thể không vén lên được không?”
Cô bắt chước kiểu rụt rè của mấy cô bạn gái bánh bèo.
Khúm núm nhìn người cảnh vệ thứ ba đang đến gần, hai tay nắm chặt lấy tấm thảm dưới chân.
Phù Úc cắn môi, ngầm dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay đến phát đau.
Rồi ngẩng đầu, mắt ngấn nước như lấy hết dũng khí.
“Tôi từng ngã gãy chân, phải khâu lại, trên đó còn sẹo… xấu lắm, trông giống vết rết.”
Nước mắt cô bắt đầu rơi lách tách, nhưng vẫn kiên cường nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Ai nhìn thấy cũng chê ghê, bảo tôi cố tình hù người khác, còn mắng tôi không biết xấu hổ. Nhưng tôi… tôi đâu có cố ý…”
Giọng cô nghẹn lại, nhỏ dần.
Tần Phương Hảo đứng đó, ngẩn người nhìn đôi mắt mờ sương đáng thương của cô gái ấy.
Anh bất giác nuốt khan, gần như chẳng nghe lọt thêm lời nào từ cô.
Một cảnh vệ phía sau khẽ ho nhắc: “Trưởng quan, ý ngài là…?”
Anh như sực tỉnh: “À… cho đi đi.”
Rồi lục túi áo, lấy ra một gói khăn giấy còn nguyên, đưa vào cửa xe, giọng ngắn gọn.
“Lau nước mắt đi.”
Lúc tay anh đưa vào trong xe, luồng khí lạnh khiến anh nổi da gà.
Anh vội rụt tay lại, chau mày: “Cô mới phẫu thuật chân, không nên để cảm lạnh đâu.”
Phù Úc vụng về rút lấy khăn giấy, chấm vào khóe mắt đỏ hoe.
“Tôi say xe… nhiệt độ thấp một chút sẽ đỡ buồn nôn hơn.”
Cô mỏng manh thật.
Tần Phương Hảo âm thầm thở dài, không nhận ra ánh mắt anh đã mềm đi từ lúc nào.
Anh còn muốn hỏi gì đó, nhưng xe phía sau đã bấm còi giục liên tục nên đành thôi.
Khi xe chở cô đi khuất khỏi tầm mắt, trong lòng anh thoáng qua một chút luyến tiếc.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Anh nhìn tên người gọi, giọng trở nên lạnh nhạt: “Ừ, tôi đang theo dõi. Tìm được người rồi? Được, tôi cũng có vài việc cần xử lý, tôi quay về trước.”
Sau khi cúp máy, gương mặt mong manh lúc nãy của cô gái lại hiện lên trong đầu anh.
Tần Phương Hảo trầm ngâm một lúc, rồi bấm một dãy số khác.
“Rảnh không? Giúp tôi tìm một người.”
Cảnh vệ đứng gần cúi đầu, không dám ngẩng lên.
Chỉ nghe thấy giọng anh nên hỏi thấp.
“Tìm ai ạ?”
“Một cô gái.”
….
Bên trong xe.
Kỳ Trạm khổ sở ngồi co ro cạnh chân Phù Úc.
Không gian quá chật, lớp thảm lót dày khiến anh gần như bị hơi thở của cô bao vây.
Dù anh đã cố giữ khoảng cách, nhưng vẫn không tránh khỏi chạm nhẹ vào chân cô.
Rõ ràng cô rất thiếu vận động, chân không có cơ bắp.
Chỉ cần chạm khẽ là có thể cảm nhận được sự mềm mại, dù đã có lớp quần jean ngăn cách.
Ban đầu, Kỳ Trạm còn cố gắng giữ ý.
Nhưng càng lúc càng tê tay mỏi chân, anh đành phải dựa sát vào cô.
Trông anh chẳng khác gì một chú cún con cuộn tròn bên chân Phù Úc.
Bỗng nhiên xe khởi động, anh không giữ thăng bằng kịp, húc đầu gối vào chân cô đau điếng.
Nhưng ngay sau đó, như có ánh sáng bừng lên trong đầu anh.
“Đứng dậy ngay!”
Phù Úc kéo tấm thảm sang bên, thấy anh đang ôm mũi xoa xoa thì lạnh lùng duỗi chân đá anh về chỗ.
Rồi cô tiện tay bóp nát gói khăn giấy trong tay, ném thẳng vào thùng rác.
Kỳ Trạm nhỏ giọng lầu bầu, chậm rãi bò dậy khỏi sàn.
Còn chưa kịp ngồi yên thì bất ngờ trượt sang bên phải.
Đúng lúc Phù Úc cũng quay mặt sang định mắng anh một trận.
Thế là… hai khuôn mặt áp sát vào nhau.
Thân… thân sát rồi!
Kỳ Trạm hoảng hồn bật lùi lại, đôi mắt không biết phải nhìn vào đâu.
Vô tình liếc thấy đôi mắt hoe đỏ của cô, anh buột miệng hỏi.
“Cô khóc à?”
“Không phải nhờ phúc của anh đấy à?”
Phù Úc nheo mắt nhìn anh, mỉa mai.
Anh ấp úng: “Tôi… tôi đâu có cố ý. Ai mà ngờ mình xui thế…”
Dù nói vậy, nhưng ánh mắt anh vẫn không nhịn được mà liếc trộm cô.
Phù Úc bật cười: “Anh nhìn trộm tôi à? Không lẽ… thích tôi rồi?”
Anh phản xạ phủ nhận ngay: “Tôi không có!”
Nhưng giọng thì yếu ớt, ánh mắt thì né tránh, tai đỏ bừng, mặt lúng túng chẳng khác nào vừa bị bắt gian tại trận.
Phù Úc không vạch trần, chỉ xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thong thả nói.
“Nếu thích tôi, anh cũng không cần tự ti.”
“Cô..”
Kỳ Trạm tức nghẹn, quay đầu nhìn ra ngoài thì phát hiện xe đã vào khu biệt thự.
Anh lập tức vội vã với tay lấy điện thoại của Phù Úc.
“Lưu số tôi lại đi.”
Sau khi nhập số xong, anh còn đàng hoàng ghi chú tên mình rõ ràng.
Phù Úc cầm lại điện thoại, mặt không biến sắc.
Đợi đến khi anh không để ý, cô nhanh tay xóa luôn cái tên Kỳ Trạm, rồi gõ dòng chữ mới.
Thiếu nợ, chờ trả bằng thịt.
----
*Tiểu Bạch hoa (小白花): biệt danh dùng để mỉa mai những cô gái kiểu "trong sáng, yếu đuối, ngây thơ vô tội", nhưng thường là giả tạo.