Có lẽ thấy được sự dao động dần hiện rõ trên gương mặt Phù Úc.
Trần Ngư siết chặt tay cô hơn, bàn tay anh men theo vòng eo mảnh mai, chậm rãi trượt về phía trước, dừng lại ở chỗ rõ ràng gồ lên.
Mặt anh đã đỏ bừng.
Thế nhưng anh vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói chân thành lạ thường.
“Là em nói, sao cũng được mà.”
Giờ phút này, hơn nửa trọng lượng cơ thể Phù Úc đè lên người Trần Ngư.
Cô dựa hờ trong vòng tay anh, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạ lẫm không ngừng nhắc cô rằng…
Tư thế hiện tại thật sự không ổn chút nào.
Không nhịn được bản tính có phần ác liệt trong xương cốt, cô cố tình đè mạnh hơn lên ngực Trần Ngư.
“Vậy như thế này cũng không sao à?”
Chưa chờ anh trả lời, cô lại dùng móng tay khẽ cào một chút.
“Còn như vậy thì sao?”
Trần Ngư chẳng nói được câu nào, chỉ thở dốc khe khẽ.
Cuối cùng, cô ấn mạnh ngón tay cái vào nơi đang gồ lên, ép cho chỗ đó lõm xuống.
Nhìn anh, Phù Úc nhẹ giọng hỏi: “Thật sự chịu được à? Dù em có đùa quá trớn, anh vẫn cam tâm tình nguyện tiếp nhận sao?”
Từ đầu tới cuối, Phù Úc không hề bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt anh.
Nhưng ngoài vài tiếng rên nhẹ và hơi thở dốc, Trần Ngư không hề tỏ ra phản kháng hay nhẫn nhịn.
Anh như một con thú nhỏ ngây thơ, chỉ biết tham luyến chút hơi ấm mà cô mang lại.
Trần Ngư dùng tay còn lại choàng lên cổ Phù Úc, kéo cô lại gần hơn.
Sau đó anh vụng về hôn lên giữa chân mày, sống mũi, rồi đến môi cô như một chú chim gõ kiến ngốc nghếch.
Nhưng đúng lúc môi anh vừa chạm vào môi cô, từ trong nhà tắm bỗng vang lên một tiếng động lạ.
Cảm giác như có một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, Phù Úc bỗng chốc tỉnh táo hoàn toàn.
Xong đời rồi!
Cô quên mất Kỳ Trạm vẫn còn trong nhà!
“Tiếng gì vậy.. ưm!”
Trần Ngư vừa định quay đầu thì đã bị Phù Úc giữ cằm lại.
Bàn tay vốn đang quậy phá giờ vội vã chui khỏi áo khoác của anh, che kín mắt anh.
Phù Úc ngậm lấy môi anh, cuốn hết mọi hơi thở và lời định nói vào nụ hôn.
Đồng thời, cô lén quay sang, ra sức dùng ánh mắt ra hiệu cho Kỳ Trạm, người đang đứng chết trân ngoài cửa.
Kỳ Trạm theo bản năng nhìn về phía cô, nhưng vì góc nhìn bị che khuất nên không thấy được mặt Trần Ngư.
Anh bừng tỉnh, lập tức thu ánh mắt lại, giận dữ trừng Phù Úc một cái, khoé môi khẽ nhếch lên cười lạnh.
Trước khi hai người đóng cửa lại, Kỳ Trạm vẫn kịp làm khẩu hình miệng mà mắng một câu.
Không biết xấu hổ!
Phù Úc giả vờ không thấy, quay đầu đi và nới lỏng tay khỏi Trần Ngư.
Trần Ngư thở dốc không ngừng, môi đỏ mọng như sắp bật máu, tựa vào khuỷu tay cô mà ngơ ngác.
Khi anh liếm môi, chỗ bị cắn đau đến mức khiến anh bật ra một tiếng rên khe khẽ.
"Sao tự dưng lại muốn cho em một bất ngờ? Ai chỉ anh vậy?"
Phù Úc tò mò hỏi.
Dù hợp gu cô thật, nhưng chuyện này… lại không giống Trần Ngư.
Trần Ngư hít sâu, dần bình tĩnh lại.
Khi nghe hỏi, anh lập tức lộ vẻ chột dạ, mắt lấm lét tránh cô.
“Anh… anh xem danh sách theo dõi của em trên tài khoản L.S.C.”
Phù Úc im bặt.
Vì toàn bộ danh sách của cô… đều là mấy chàng trai tập thể hình, bụng sáu múi, cơ bắp cuồn cuộn.
Mỗi tối sau giờ học, cô lại như hoàng đế tuần tra lãnh thổ, lướt qua từng cái tên, đánh giá video và hoạt động mới nhất của họ.
Ai lười biếng, bụng xệ hay ngực xẹp là cô nhắn tin nhắc nhở liền.
Cô còn gửi cả video luyện tập của “đối thủ” để ép họ cải thiện hình thể.
Tự xét lương tâm, cô thấy mình cũng đâu sai.
Cô là người góp phần cho sự tiến bộ của các chàng trai cơ mà.
Với lại, nhờ chuyện này cô mới quen Lộ Chính.
Nhưng mà… đây không phải lúc nghĩ đến mấy chàng trai thể hình.
Cô phải nghĩ cách làm dịu cơn ghen của bạn trai mới được.
Phù Úc hắng giọng: “Anh biết mà, em chỉ xem cho vui thôi, không phải thích bọn họ.”
Khẳng định lập trường trước đã!
“Trai thể hình đời tư phức tạp. Anh nghĩ xem, em có ngu đâu mà bỏ một người bạn trai đẹp trai, đáng yêu như anh để đi tơ tưởng mấy người đó.”
Tâng bạn trai, dìm người khác.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, con gái xem trai đẹp là chuyện bình thường. Anh không tin em à?”
Đánh ngược tâm lý, chốt hạ phản công.
Quả nhiên, Trần Ngư quýnh lên, nắm tay cô, cuống quýt nói.
“Anh không có trách em đâu! Chỉ là… chỉ là cảm thấy bản thân chưa đủ tốt nên em mới nhìn người khác…”
Nếu Trần Ngư có đôi tai thỏ, hẳn lúc này nó đã cụp xuống.
Anh cúi đầu, giọng buồn bã: “Anh muốn biết em thích kiểu người nào, để anh học theo. Nên… đừng giận nữa, được không?”
Phù Úc mỉm cười, xoa đầu anh: “Anh không sợ em phản bội à?”
Trần Ngư thấy cô cười, cũng nhẹ nhõm hẳn: “IP đâu có chung với ID, nên không tính!”
Cô cười gượng.
Định kiếm cớ ăn nốt cái bánh kem thì..
Chuông cửa lại vang lên.
Cái số gì thế này… chỉ muốn ăn cái bánh thôi mà trời!
Cô lười nhác đứng dậy đi mở cửa, không quên dặn Trần Ngư.
“Đừng ra, chắc là mẹ em.”
Mà thật ra, mẹ cô chắc là đang bận đi săn thêm một đống nam người mẫu đẹp trai, đâu có rảnh mà ghé qua đây.
Trần Ngư thì lại như được lệnh tổng động viên, lập tức ngồi thẳng lưng, chuẩn bị đón tiếp như gặp thủ tướng.
Ai ngờ… ngoài cửa là Khương Bách.
Bạn trai cũ kiêm mối tình đầu, ướt sũng nước mưa, mặt mũi u sầu.
Khi mới vào cấp ba, Phù Úc đã bị thu hút bởi chàng trai nghèo nhưng kiên cường, chăm chỉ học hành, Khương Bách.
Cô còn thành công “thu phục” được anh.
Đáng tiếc là sau khi bà nội Khương Bách ngã bệnh phải nhập viện, anh đã chủ động đề nghị chia tay.
Không để Phù Úc kịp mở miệng, Khương Bách đã đưa ra một tờ giấy.
“Mẹ em từng cho anh mượn 5 triệu. Anh đã trả hơn một nửa. Số còn lại, anh sẽ tiếp tục dùng tiền học bổng và lương đi làm thêm để bù vào. Ban đầu anh định gửi lại cho dì, nhưng dì bảo… nên đưa cho em.”
Rõ ràng mẹ cô là kiểu người xem náo nhiệt không sợ to chuyện.
Cố tình tạo ra một cơ hội để họ “kết nối lại tiền duyên”.
Phù Úc lễ độ bỏ tờ giấy vào túi: “Chuyện tiền nong không cần gấp đâu. Bà nội anh… vẫn ổn chứ?”
Khương Bách rốt cuộc cũng nở được một nụ cười: “Bà vừa xuất viện cách đây không lâu. Tinh thần đã khá hơn nhiều.”
Nói rồi, anh cử động khó khăn, cúi đầu lau vài vết nước mưa trên áo, trông cả người mệt mỏi.
Ngoài trời đang mưa rất lớn.
Cả người Khương Bách như bị mưa xối ướt sũng.
Từng giọt nước mưa nhỏ từ mái tóc đen xuống trán anh, lông mi ướt sũng dính lại thành từng chùm.
Môi anh tái nhợt vì lạnh, gương mặt tiều tụy khiến người ta không khỏi thấy xót xa.
“Em lấy khăn cho anh lau đầu nha..”
“Anh… có thể tắm nhờ nhà em được không?”
Anh đột ngột hỏi.
Ơ? Gì cơ? Ý này là… đúng kiểu mà cô đang nghĩ đấy hả?
Không phải anh đang cố tình quyến rũ cô đấy chứ?
Phù Úc vừa kinh ngạc vừa thầm hối hận.
Biết thế lúc trước đã nói mình sẽ lên thành phố học đại học, thì giờ bọn họ đã nhào vào lòng nhau rồi!
Cô đúng là ngu thật!
Cô giả vờ không hiểu: “Anh định quay về nói chuyện hay vẫn định tiếp tục dầm mưa?”
Không kịp phản ứng gì thêm, Khương Bách bất ngờ tiến lên một bước, trở tay đóng cửa lại.
Anh kéo tay Phù Úc đặt lên má mình, để mặc cô vô thức xoa tai anh như ngày xưa vẫn làm.
“Anh lạnh quá, Phù Úc.”
“Em… có thể giúp anh… tắm được không?”
Gương mặt lạnh lùng, luôn kiên cường của anh lúc này lại đầy mong chờ, như đang cầu xin.
Trời ơi… tại sao ông trời lại để cô gặp anh đúng lúc cô không thể làm gì hết thế này?!
Phù Úc vội dời mắt khỏi cái áo sơ mi ướt dính sát da anh, hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười xin lỗi.
“Anh hiểu nhầm rồi, Khương Bách. Em… không phải kiểu người như vậy. Em không thể phản bội Trần Ngư.”
Ít nhất… không thể ngay trước mặt anh phản bội người khác.
Nhân lúc còn kiểm soát được tình hình.
Phù Úc lơ đãng nhéo nhẹ vành tai anh mấy cái như lời tạm biệt, rồi đưa dù cho anh.
“Về sớm đi.”
Khoảnh khắc tiếp theo, mắt Khương Bách đỏ lên.
Anh rơi nước mắt, nắm chặt tay cô áp vào má mình, nhất quyết không buông.
“Thật sự… không được sao? Em lo Trần Ngư biết thì đừng cho cậu ấy biết là được mà…”
Những lời này thật sự chạm tới ranh giới cuối cùng của lương tâm và đạo đức anh.
Nên dù là ánh mắt hay giọng nói, đều tràn đầy đau khổ và giằng xé.
Anh nghẹn giọng, khóc thút thít khiến người ta không nỡ nhìn.
Mà từ trước tới nay, Phù Úc vốn không ăn lại cỏ gần hang,
Trừ khi người đó…
Đẹp trai xuất sắc.
Anh run lên vì lạnh, áp sát làn da cô, giọng nhẹ nhàng.
“Em từng nói, anh khi khóc là đẹp nhất, khiến em luôn muốn bắt nạt anh, muốn thấy anh rơi nước mắt…"
"Bây giờ thì sao? Khi em không còn thích anh nữa, nước mắt cũng không khiến em rung động à?”
Nhưng… chờ mãi, anh vẫn không nghe được câu trả lời từ cô.
Anh bắt đầu thấy… tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Phù Úc thở dài.
Khương Bách ngơ ngác ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô đang giằng xé, rối bời.
Mũi anh cay xè, cảm giác tủi thân trào dâng như sóng vỗ vào lòng.
Phù Úc khẽ nói: “Thật sự… không biết phải làm gì với anh nữa.”
Cô cởi áo khoác sạch sẽ ấm áp của mình khoác lên người anh.
Chiếc áo ngắn cũn, mặc lên người anh vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Nhưng nét mặt cô lúc ấy lại vô cùng nghiêm túc, như thể trên đời này không có gì quan trọng bằng anh.
“Giữa chúng ta… đã kết thúc rồi.”
Phù Úc nói mà như đang tự ép mình.
Hàng mi dài cụp xuống như mây giăng đầy mắt, ánh buồn khiến Khương Bách muốn nhào đến hôn lên đôi mắt ấy…
Nhưng anh không dám.
Anh chỉ ngẩng đầu, ngừng thở, chờ đợi… như chờ một bản án tử.
Phù Úc nói tiếp: “Dù Trần Ngư không phải là anh… thì với anh ấy, em cũng rất trân trọng tình cảm này.”
Giọng cô buồn buồn: “Còn giữa chúng ta, ngoài tình bạn. Không còn và cũng không nên có khả năng nào khác.”
Nhưng Khương Bách dường như từ những câu nói mơ hồ ấy đọc ra tia hy vọng, trái tim anh như được hồi sinh.
Anh lập tức bước tới, nắm chặt vai cô: “Em không yêu cậu ấy, đúng không? Em yêu anh… chỉ là…”
“Không!”
Phù Úc lập tức lấy tay che miệng anh lại.
Ánh mắt cô bối rối, đau khổ.
“Đừng nói nữa. Điều đó… chỉ khiến ba chúng ta càng đau khổ hơn thôi."
"Anh phải hướng về phía trước, em cũng vậy. Cả hai chúng ta… không nên sa vào quá khứ nữa.”
“Vậy… nếu anh nói… anh sẵn sàng làm người không thể công khai thì sao?”
Phù Úc kinh ngạc ngẩng đầu: “Khương Bách… anh đang nói gì vậy?”
Xin mời dũng cảm tự thú vai tiểu tam đi anh ơi!
Cứ tưởng sẽ rất khó để nói ra điều ấy, nhưng khi nhìn thấy cô, Khương Bách lại cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
“Đó chính là điều em đang nghĩ đấy.”
Anh dựa trán vào trán cô, nói rất nghiêm túc: “Cho anh được ở bên cạnh em, dù không có danh phận… cũng được.”
Phù Úc đẩy anh ra, khẽ nói: “Không được… chuyện này với anh là không công bằng.”
Anh đáp, giọng khàn khàn: “Anh không cần công bằng… anh chỉ cần em thích anh, dù chỉ là một nửa cũng được.”
“Nhưng cuộc đời anh từ trước đến giờ luôn phẳng lặng, trong sạch… anh…”
Khương Bách cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang run nhẹ kia.
Trong hơi thở ấm nóng, hai người như hòa vào nhau, môi răng quấn quýt không rời.
Anh thấp giọng nói bên tai cô: “Vậy thì… để anh vì em vượt rào một lần đi.”