【 Người mẫu kiều diễm 】: Hôm nay trong khu có một nữ sinh dắt chó đi dạo, nhìn mà ghen tị ghê luôn.

【 Cao thủ bắt cá 】: Ghen thì nuôi một con đi, nghề của anh cũng rảnh mà, còn không phải tự do nữa chứ.

【 Người mẫu kiều diễm 】: Sai rồi! Anh ghen là ghen tị với con chó ấy! Mỗi ngày được chủ dẫn đi dạo, chắc hẳn hạnh phúc lắm ha?

Phù Úc đang gõ chữ thì tay bỗng dừng lại.

Khởi đầu quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, cô đã có thể đoán được người kia sắp nói gì. 

Quả nhiên, chưa tới vài giây, đối phương đã gửi thêm tin nhắn.

【 Người mẫu kiều diễm 】: Thật muốn làm “anh trai chó”, cho dù có bị dắt cổ lôi ra ngoài cũng chịu.

Thiêu đến trước sau như một mà. 

Phù Úc vừa cảm khái, vừa trả lời lại.

【 Cao thủ bắt cá 】: Trước hết gọi tiếng “chủ nhân” nghe thử xem nào.

Bên kia lập tức gửi giọng nói. 

Âm điệu cố tình kéo dài, dịu dàng mềm nhẹ, như thể có móc câu ở cuối âm tiết, dụ người ta đến nỗi tim đập nhộn nhạo. 

Còn chưa kịp hồi đáp, bên kia lại đột nhiên gửi sang một lời mời gọi video.

Cô bấm mở, lập tức thấy một khung hình zoom cận cảnh cơ ngực căng đầy, như muốn bật khỏi màn hình. 

Nhưng điều khiến cô chết lặng chính là, anh chỉ mặc mỗi chiếc tạp dề.

Tạp dề đen ôm sát cơ thể trắng mịn, đối lập màu sắc gắt gao, đường cong phập phồng hiện rõ. 

Khi anh xoay người, còn thấp thoáng cả chiếc mông săn chắc đầy đàn hồi.

Phù Úc khóe môi nhếch lên.

“Đẹp không?” 

Anh vừa điều chỉnh góc quay, vừa than thở.

“Hình như mua hơi nhỏ. Với lại chắc tại anh cơ bắp quá nên căng hết vải…”

Cái tạp dề mỏng manh ấy chỉ đủ che nửa bên ngực, tà áo vừa vặn tới đùi.

Còn lại... thì để cho trí tưởng tượng phát huy vậy.

Phù Úc bật cười, đáp ngay: “Đẹp chứ! Nếu là tay em mặc vào cho anh, chắc còn đẹp hơn!”

Anh khẽ cười, cúi đầu nhìn thẳng vào ống kính, cổ và khe ngực đều phô bày rõ ràng. 

Nhưng thứ khiến cô khó dứt ra lại là đôi mắt anh, sâu như hồ xanh dưới chân núi tuyết.

“Anh bắt đầu tưởng tượng đến cái ngày đó rồi.” 

Giọng anh thấp trầm, nhìn xuyên màn hình.

“Cho nên đừng để anh phải chờ lâu nữa, được không?”

Nói rồi, anh ung dung bước sang bếp, máy quay được cố định tại góc đủ thấy toàn thân. 

Mỗi lần anh vung tay chuẩn bị nguyên liệu, cơ ngực lại rung động mạnh mẽ.

Rõ ràng là cố tình dụ dỗ cô!

Cô bĩu môi. 

Biết là không ăn được, vậy mà còn bày ra như thế, muốn cô tức tốc lên nội thành gặp anh phải không?

Cô đâu phải dạng người dễ dụ như thế?

...Khốn kiếp. 

Ngày mai cô sẽ lên thật!

Ngay lúc Phù Úc đang định nói gì đó, cửa bị gõ mạnh. 

Cô chậm rãi đi ra mở cửa.

Thì.. thấy Kỳ Trạm đang cuống quýt mặc mỗi chiếc áo choàng tắm.

Tóc còn ướt đẫm bọt xà phòng, nước nhỏ từ cổ xuống tận ngực.

Không nói không rằng, anh đẩy cô ra rồi phóng vào phòng tắm.

“Bình nước phòng tôi hỏng rồi, cho tôi mượn phòng tắm tí nhé!”

RẦM!

Cửa phòng tắm đóng lại, kèm tiếng khóa chốt.

“Không được nhìn trộm!”

Cô đứng ngoài nhìn cảnh đó mà chỉ biết cạn lời. 

Nếu không phải nhờ cô tốt bụng cứu anh về nhà mấy hôm trước, thì giờ này anh đã bị tụi bắt cóc bán luôn cả nội tạng rồi. 

Giờ mà anh biết điều một chút, mời cô ngó một tí thì có sa chứ?!

Cô ngồi phịch xuống ghế.

“Vừa nãy có tiếng con trai thì phải?” 

Louie hỏi từ điện thoại.

Phù Úc ngả người ra sofa, bắt chéo chân: “Lucas à, giá mà mọi đàn ông đều thẳng thắn như anh thì tốt quá. Người ta nửa đêm mò vào nhà người khác tắm, xong lại còn khóa trái cửa. Cái tính gì đấy không biết?”

Anh chỉnh lại: “Không phải Lucas, là Louie. Nhưng thôi, gọi Lou cũng được.”

Anh cúi xuống, lộ ra xương sống và hõm eo khiến mắt cô sáng rỡ.

“Em muốn người kia không?” 

Louie hỏi thẳng.

Cô ngồi thẳng lại, cảnh giác: “Anh muốn giúp em à?”

“Chỉ là một cậu trai dễ thương thôi. Giúp em có được cậu ta cũng giống như tặng em một món quà vậy, không khác gì cả. Miễn là…” 

Anh mỉm cười: “…em đừng chia phần sủng ái thuộc về anh cho người khác là được.”

Phù Úc bị nụ cười đó làm cho lóa mắt, nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo.

“Giữa chúng ta giữ khoảng cách vẫn tốt hơn, rảnh rỗi thì nghĩ xem lần tới anh nên cosplay gì ấy.”

Anh nhướng mày: “Có lẽ..”

Kính coong!

Tiếng chuông cửa vang lên.

“Ai lại tới giờ này thế?” 

Phù Úc nhíu mày đứng dậy. 

Chung cư này mẹ cô mua tiện cho cô học hành, bình thường chỉ có một mình cô sống ở đây.

Một tin nhắn mới nhảy lên.

【 Cún con ngây thơ 】: Phù Úc, em mở cửa được không? Anh đang trước nhà em. Biết em sắp vào đại học ở nội thành nên mang quà tiễn em.

A ha, bạn trai chính quy tới cửa rồi đây!

Cô vội cúp video, ra mở cửa cho Trần Ngư.

Anh đưa ra hộp bánh kem tinh xảo, nở nụ cười tươi như thiếu niên.

“Chào buổi tối!”

Phù Úc vờ ngạc nhiên, kéo Trần Ngư vào nhà.

Anh vừa vào liền tự nhiên đi thẳng vào phòng: “Quà tặng này anh suy nghĩ rất lâu, chắc chắn em sẽ thích!”

Không ổn! Kỳ Trạm còn trong phòng tắm!

Cô vội chặn Trần Ngư, mặt không đổi sắc.

“Phòng em hơi bừa... hay chúng ta ra phòng bếp đi? Tiện ăn bánh kem luôn.”

Trần Ngư đỏ mặt cúi đầu: “Không hay đâu… ở phòng bếp nói chuyện... hơi... kỳ.”

“Thế thì vào phòng khách cũng được.” 

Anh lúng túng quay tay mở cửa.

Phòng khách?! Càng chết hơn, giờ nó là phòng ngủ của Kỳ Trạm!

Phù Úc siết răng, vẫn cố cười: “Vậy… vào phòng em đi.”

Lạy ông trời, đừng để Kỳ Trạm lòi ra bây giờ!

Cô nép người mở cửa, lách vào nửa thân che chắn. 

May quá, thoát nạn.

Trần Ngư ngờ vực: “Trong phòng có gì à?”

Phù Úc làm vẻ chân thành: “Có đâu? Chỉ sợ đồ lót bày bừa... ngại bị anh thấy. Dù thật ra có thấy cũng chẳng sao, chỉ là hơi ngượng chút thôi.”

Không như cô nghĩ, Trần Ngư không đỏ mặt, mà ánh mắt lại trở nên phức tạp. 

Anh cúi đầu như đang cố nói gì đó.

“Gì thế?” 

Cô hỏi.

Trần Ngư cắn môi, sau một lúc im lặng thì kéo tay cô đặt lên... khóa kéo áo khoác của mình.

Mắt cô mở to: “Anh không phải là…”

Anh kéo khóa xuống. 

Bên trong, là làn da trắng mịn, nhịp tim rõ mồn một. 

Không mặc gì.

Nếu là Louie thì cô không lạ. 

Nhưng đây là Trần Ngư, một nam sinh ngây ngô từ trước đến nay!

Rõ ràng cô chưa làm gì mà lại có cảm giác như kẻ xúi giục người ta làm bậy. 

Mà... nói thật, càng kích thích!

Trần Ngư đỏ mặt, ánh mắt ngập nước, còn lấy bơ bôi lên xương quai xanh.

Không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở và nhịp tim.

Anh đưa một quả dâu lên ngực, nhìn cô: “Em muốn ăn cả anh luôn không?”

Cô ngây người rồi liếc về phía phòng tắm. 

Không, cô không muốn bị xem live show Đông Cung!

Trong lòng đau như cắt, cô quay mặt đi, cố kéo khóa áo lại, đẩy tay anh ra.

Trần Ngư ngơ ngác: “Sao vậy?”

Cô dịu dàng nói: “Trần Ngư, em không phải kiểu con gái nông cạn. Anh không cần làm thế vì em.”

Dù là lần sau làm lại thì cô cũng không ngại đâu.

Cô chạm trán vào trán anh, nhìn sâu vào mắt anh: “Em thích... là con người trong sáng và đáng yêu của anh. Không phải gương mặt, cũng không phải cơ thể.”

Trần Ngư đỏ bừng cả mắt và mũi. 

Nhưng anh vẫn nắm tay cô, đặt vào eo trần trụi của mình.

“Nhưng… anh muốn cho em tất cả.”

Ánh mắt cậu sáng rực, nhìn cô không chớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play