Diêu Kỳ Diệp dời ánh mắt sang phía Bạch Yến. Không còn cách nào khác, lúc này trong số những thú nhân còn đứng vững cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Phải nhanh chóng quay về đưa nãi nãi đến bộ lạc Kim Sư để cứu chữa, không thể mất thời gian ở đây mà chậm rãi trói từng tên thú nhân của bộ lạc Heo Rừng.
Điều khiến hắn ta lo lắng hơn là nếu vừa rời đi, không còn ai áp chế đám thú nhân kia, bọn chúng có thể nhân cơ hội trốn thoát hoặc nổi điên quay lại giết Vượng Sơn và Bạch Yến. Dù gì thì phía họ cũng chỉ còn hai người, tình thế thật sự rất nguy hiểm.
Diêu Kỳ Diệp nghĩ đi nghĩ lại, để cho chắc ăn, tốt nhất vẫn nên đánh ngất toàn bộ bọn chúng. Làm vậy thì đảm bảo không ai có thể gây rối thêm nữa.
Nghĩ đến đây, Diêu Kỳ Diệp càng thêm hào hứng. Hắn ta chọn lấy một tảng đá hơi to hơn đầu người, vác lên vai rồi nhanh chóng bước về phía Trư Sát.
Trư Sát nhìn thấy tảng đá còn to hơn cả đầu mình, lập tức sững sờ. Diêu Kỳ Diệp định làm gì vậy? Không phải hắn đã đồng ý để bọn họ đầu hàng rồi sao? Sao giờ còn muốn đuổi cùng giết tận?
Nếu bọn họ thật sự cứ ép người đến thế, thì gã ta chỉ còn cách liều mạng dẫn thú nhân trong tộc xông ra khỏi vòng vây. Ai lại muốn chết cơ chứ?
“Diêu Kỳ Diệp! Chúng ta đã đầu hàng rồi! Ngươi thật sự định tuyệt tình đến mức đó sao?” Trư Sát không nhịn được cất tiếng chất vấn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play