Trong lòng bon họ cứ thấp thỏm không yên, vừa sợ bước vào hang động lại không thấy giống cái nào, vừa sợ nếu thật sự có giống cái thì sẽ càng nguy hiểm hơn. Tâm trạng quả thật rối rắm đến mức phát điên.
So với việc cứ tiếp tục như vậy, thà chết quách cho xong. Dù sao chỉ trong chớp mắt là không còn cảm giác gì nữa, coi như được giải thoát.
“Đi mau! Đừng để ta phải ra tay!” Hổ Thiếu thấy Dương Dời đột nhiên dừng lại không chịu bước tiếp, liền đá hắn một cú, sau đó xô ngã xuống đất rồi lao vào đánh tới tấp.
“Dương Dời! Mau đứng dậy! Chẳng lẽ ngươi không muốn bảo vệ bạn lữ của mình sao?” Mã Lục biết rõ Dương Dời đang rối bời vì điều gì, lập tức nhắm ngay điều Dương Dời quan tâm nhất mà nói. Hắn không muốn một mình gánh lấy tội phản bội bộ lạc. Nếu Dương Dời không chết thì ít nhất cũng có thêm một thú nhân cùng hắn gánh trách nhiệm.
“Ta không đi! Mã Lục, ngươi tốt nhất cũng đừng đi! Nếu để thủ lĩnh biết chuyện này, chúng ta sẽ không thể tiếp tục ở lại bộ lạc được nữa.”
“Ngươi không nói, ta không nói, bọn họ cũng không nói! Thủ lĩnh sẽ không biết! Hơn nữa, nếu Đồ Kiều Kiều thật sự rơi vào tay đám thú nhân lưu lạc đó, nàng ta chắc chắn sẽ không quay lại bộ lạc Kim Sư được. Vậy thì chuyện chúng ta làm sẽ chẳng bao giờ bị lộ ra ngoài. Rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?”
Dù Hổ Thiếu và Mã Lục khuyên thế nào, Dương Dời cũng nhất quyết không chịu đi. Hắn cứ ngồi lì trên mặt đất, chẳng khác nào dính chặt người xuống đó, không nhúc nhích chút nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT