Hồ Hoa Hoa đang thu dọn đồ đạc, nghe tiếng liền ngẩng đầu. Vừa thấy người đến, cả người bà lập tức sững lại, đứng như trời trồng, tấm da thú trong tay cũng rơi xuống đất. Bà trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Đồ Kiều Kiều.
“Con là Đồ Kiều Kiều? Không đổi thú nhân à?”
“Mẹ, người đang nghĩ gì vậy? Em ấy chính là Kiều Kiều mà.” Lạc Trì bất lực liếc nhìn mẹ mình.
“Mẹ, con là Đồ Kiều Kiều.” Đồ Kiều Kiều mỉm cười ngọt ngào với Hồ Hoa Hoa.
“Trời ơi, đáng yêu quá! Xinh đẹp thế này! Không hổ là con trai của mẹ, đúng là có mắt nhìn!” Hồ Hoa Hoa phút chốc quên sạch những lời từng nói. Bà chẳng hề ngại ngùng, lập tức bước tới nắm lấy tay Đồ Kiều Kiều, lưu luyến không buông.
“Ui chao, tay nhỏ mềm thế này, mẹ còn không dám nắm mạnh. Kiều Kiều, lại đây với mẹ nào.” Hồ Hoa Hoa kéo Đồ Kiều Kiều ngồi xuống giường, rồi hớn hở lấy ra vài tấm da thú cùng mấy quả rừng, như thể đang dâng báu vật.
“Kiều Kiều, con xem đi, đây là mẹ với cha chuẩn bị cho con đấy. Thích không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play