Giờ vì sinh tồn, bọn họ đành phải bỏ lại vốn liếng gốc rễ. Chỉ cần còn sống, thì có không ăn được quả đào cũng có sao?
“Thế còn mấy cây đào thì sao? Nếu chúng ta đi, chẳng phải sẽ bị dã thú hay dị thú giẫm nát hết sao? Từ trước đến nay trong bộ lạc cũng chỉ có ba cây này, ra ngoài chưa từng thấy nơi nào khác có.”
“Còn làm gì được nữa? Tất nhiên phải nhổ cả gốc mang theo. Để lại đây cũng chẳng còn tác dụng.”
“Nhưng… nhổ đi rồi liệu nó còn sống được không? Há chẳng phải như vậy là làm cây chết sao?” Một thú nhân lo lắng hỏi.
“Không mang đi thì cũng bị giẫm nát thôi. Dù chọn cách nào, kết cục cũng thế.” Một thú nhân khác cau mày đáp.
“Ta… Chúng ta có thể không đi được không? Biết đâu mọi chuyện không đến nỗi tệ như nghĩ, thú triều cũng chưa chắc đi ngang qua chỗ này.” Một thú nhân nhỏ giọng nói, trong lòng thật sự chẳng nỡ rời xa nơi này.
“Ở lại thì chỉ có con đường chết, đến giờ vẫn chưa đủ chứng minh sao?” Một thú nhân khác sốt ruột gắt lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play