Bộ lạc của bọn họ hầu như chẳng có mấy giống cái là không thích Chu Khuyết. Dù sao thì hắn cũng sở hữu bộ lông đỏ rực rỡ, vừa bắt mắt vừa hiếm có, khác hẳn với màu lông của các thú nhân khác trong tộc.
Huống hồ, mọi người đều là thú nhân Côn Bằng, nhìn nhau mãi cũng thành quen, tự nhiên chẳng còn thấy gì lạ lẫm. Thế nhưng Chu Khuyết lại khác, trong cả bộ lạc chỉ có một mình hắn mang dáng vẻ ấy. Giống cái thích hắn vốn cũng là chuyện thường tình.
Chu Khuyết nhíu mày:
“Không có thì không có. Không có thì ta không kết lữ nữa. Chẳng lẽ giống đực thì nhất định phải kết lữ sao?”
“Chu Khuyết, ngươi thật sự muốn để tộc của mình tuyệt chủng vì ngươi à? Cho dù không nghĩ cho bản thân, ngươi cũng nên nghĩ cho tộc nhân một chút chứ.” Gã sốt ruột khuyên nhủ.
Chính gã cũng không hiểu nổi vì sao mình lại như vậy. Rõ ràng chẳng mấy ưa Chu Khuyết, vậy mà lúc này lại hao tâm tốn sức nói tốt cho hắn, đúng là khó hiểu.
“Tộc ta giờ chỉ còn lại một mình ta, thì ta còn phải nghĩ gì cho tộc nhân? Tự nhiên ta muốn sống thế nào thì sống như thế đó.” Chu Khuyết khó hiểu nhìn Côn Nghĩa, cảm thấy lời gã trước sau mâu thuẫn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT