“Cha, người đeo cái này lên cổ, từ nay cánh tay này đừng cử động nữa, đợi khi lành rồi hẵng dùng lại.”
Đồ Kiều Kiều dịu giọng dặn dò.
“Được.”
Đồ Sơn vội vàng đeo dải da thú lên cổ. Nhờ vậy mà cánh tay ông được cố định trước ngực. Chỉ cần không lay động mạnh thì sẽ không bị tuột. Cách làm này khiến ông cảm thấy vô cùng thần kỳ.
“Kiều Kiều! Con thật thông minh! Với cách này, cha không thấy vướng víu gì cả, lại còn không cần nằm bất động suốt ngày!”
Trong mắt Lạc Trì ánh lên một tia sáng. Kiều Kiều của hắn không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng lanh lợi. Ưu điểm của em ấy nhiều không đếm xuể. Hắn thầm cảm tạ Thần Thú đã để mình gặp được Kiều Kiều. Cả đời này, hắn nguyện dùng tính mạng để bảo vệ em ấy.
Vu y đứng nhìn đến sững người, hồi lâu mới hồi thần lại. Ông ta chưa từng nghĩ sẽ có cách xử lý như thế này. Trước giờ, chỉ cần bị thương kiểu ấy thì đều phải nằm liệt một tháng, vô cùng bất tiện. Bao nhiêu giống đực vì vậy mà mất sức lao động, chẳng lẽ chỉ đành trơ mắt chờ chết đói?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT