“Dựa vào đâu chứ? Đây là đồ ăn và da thú chúng ta chuẩn bị cho bạn lữ và con của mình, dựa vào đâu lại phải giao cho các ngươi? Muốn có thì tự đi mà săn! Sao có thể giật từ tay người khác như thế được!”
“Đúng đấy! Cẩu Tráng! Ngươi dù gì cũng là thủ lĩnh bộ lạc Dã Cẩu, sao lại làm ra chuyện như vậy? Bọn ta cũng là thú nhân của bộ lạc Dã Cẩu, sao các ngươi có thể cướp đồ của chính người trong bộ lạc?”
Hành vi trơ tráo của Cẩu Tráng và đám người theo gã ta khiến Lang Vạn thật sự mở rộng tầm mắt. Đây là lần đầu tiên ông nhận ra bọn họ lại là loại thú nhân như thế. Xem ra trước giờ ông chưa từng hiểu rõ con người thật của họ.
“Lang Vạn, bọn ta cũng đâu muốn làm vậy. Nhưng không phải đã bị dồn đến bước đường cùng rồi sao? Trong bộ lạc không còn gì để ăn, chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ...” Cẩu Tráng cố gắng nói bằng giọng trầm nặng, ra vẻ khổ sở.
“Bị ép đến đường cùng thì liền đi cướp đồ của người khác? Cho dù hôm nay các ngươi cướp được, vậy lần sau thì sao? Lại tiếp tục đi cướp nữa à? Khi đó còn ai ngu ngốc như bọn ta mà mang đồ đến tận cửa cho các ngươi?” Lương Kỳ lạnh lùng nhìn Cẩu Tráng, ánh mắt đầy châm biếm.
Bọn chúng rõ ràng làm sai, lại nói như thể có lý có tình, cứ như chỉ cần vài lời là có thể khiến người khác tự nguyện dâng đồ. Đừng tưởng ông không nghe thấy những lời vừa rồi Cẩu Tráng nói với tên thú nhân Phi Ưng kia.
Bọn họ căn bản không quan tâm đến tính mạng người khác, sớm đã sinh sát tâm. Cho dù hôm nay bọn họ giao đồ ra, Cẩu Tráng cũng sẽ không dễ dàng để họ rời đi. Nhiều lắm là không giết, nhưng chắc chắn sẽ ép họ tiếp tục đi săn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play