“Đúng vậy, đúng vậy! Đồ Kiều Kiều, bọn ta gia nhập bộ lạc Kim Sư chỉ có lợi chứ không có hại gì cho các ngươi. Vì sao ngươi lại không đồng ý? Chẳng lẽ chỉ vì chút ân oán cá nhân trước kia mà ngươi định bỏ lỡ cơ hội để bộ lạc phát triển sao?” Hồ Vân cũng nhân cơ hội lên tiếng.
Nói thật, lúc này trong lòng ả đã bắt đầu hối hận. Vừa rồi, khi nhìn thấy Hồ Mỹ Mỹ và Hồ Lệ Lệ đứng giữa đám thú nhân, ả mới nhận ra, mấy người đó rời bộ lạc Tam Vĩ Hồ chưa lâu mà ai nấy đều trắng trẻo, sắc mặt hồng hào, nhìn qua là biết sống sung túc, chẳng phải chịu khổ cực gì.
Ngay cả váy da thú họ mặc cũng là kiểu ả chưa từng thấy bao giờ. Đẹp đến mức ả đi khắp các chợ trao đổi cũng chưa từng gặp qua. Chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu cuộc sống ở bộ lạc Kim Sư còn tốt hơn tưởng tượng của ả rất nhiều.
Thậm chí mức sống ở đây đã gần tiệm cận các bộ lạc cấp cao. Nếu lúc đó ả không hồ đồ, chịu đi theo Hồ Lệ Lệ và mấy người kia, thì giờ có lẽ cũng được như họ: ăn no mặc ấm, bên cạnh còn có thú phu yêu thương săn sóc.
Ả từng có bốn thú phu, giờ chỉ còn lại một. Hai người đã chết, một người thì bỏ đi, người còn lại lại bệnh tật triền miên, e là chẳng sống được bao lâu. Ban đầu ả còn tính rằng, nếu tới được bộ lạc Kim Sư, nhất định sẽ chọn vài thú nhân cường tráng để thay thế.
Nào ngờ còn chưa bước nổi qua cổng bộ lạc. Dù Đồ Kiều Kiều nghĩ gì đi nữa, ả cũng phải tìm cách ở lại. Những ngày tháng sống trong bất an, lo sợ, ả đã chịu đủ rồi. Huống hồ, Đồ Kiều Kiều là thủ lĩnh, lẽ ra nên đặt lợi ích bộ lạc lên hàng đầu.
Nếu Đồ Kiều Kiều cứ cố chấp làm theo ý mình, không để tâm đến lợi ích của bộ lạc Kim Sư, thì e rằng sớm muộn gì các thú nhân trong bộ lạc cũng sẽ sinh ra thành kiến.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT