“Không sao, đói bụng là chuyện thường tình của thú nhân mà!” Đồ Kiều Kiều mỉm cười, vừa nói vừa lấy ra hai khúc trúc non tươi mới, hương thơm lan tỏa khiến Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh nhìn đến nuốt nước miếng.
Nhưng rất nhanh, cả hai như sực nhớ ra điều gì, vội vàng lắc đầu từ chối:
“Ta... chúng ta không ăn đâu.”
“Sao vậy? Các ngươi không đói sao?” Đồ Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn họ, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Một lát sau, như chợt hiểu ra điều gì đó, cô khẽ nhíu mày.
“Chẳng lẽ các ngươi nghĩ ta hạ độc vào mấy khúc trúc này à?”
Sơ Ngũ ngượng ngùng cúi đầu. Hồi ở bộ lạc Sơn Dương, họ từng bị đe dọa bằng những thứ như thế, lâu dần cũng sinh ra tâm lý dè chừng. Dù biết bản thân đang rất đói, nhưng vẫn sợ, lỡ vừa ăn xong đã bị đưa đi đâu thì biết làm sao.
“Thật sự không cần lo như vậy. Nếu ta có ý xấu thì lúc trước đã không cứu các ngươi làm gì. Nhưng nếu các ngươi đã không muốn ăn, ta cũng không ép.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT