“Kia… kia ta… ta biết tìm ai bây giờ… ta thật quá xui xẻo rồi… hu hu… hức…”
Dạ Ngôn càng nghĩ càng tủi thân, đang định khóc thì như chợt nhớ ra điều gì đó, liền vội nuốt nước mắt trở lại. 
Y biết chuyện này không thể trách bọn họ, vì họ đều có lòng tốt, muốn giúp y. Muốn trách thì chỉ trách chính y xui xẻo, bằng không đâu đến nỗi rơi vào cảnh này.
Nhưng nói là xui xẻo thì cũng không hẳn. Nếu thật sự xui, y đã chẳng gặp được tiểu giống cái này, cũng chẳng gặp được bọn họ. Nếu không có họ, y đã sớm bị hai tên thú nhân ngũ giai kia hành hạ đến chết, lấy đâu ra cơ hội giành lại tự do như bây giờ.
Đồ Kiều Kiều thấy Dạ Ngôn suýt khóc, ánh mắt lập tức sáng rực, nhưng rất nhanh đã ý thức được không thể để y khóc thật. Cô liếc nhìn nước trong vỏ trai vẫn còn bốc khói, khẽ nhíu mày, rồi dứt khoát nói:
“Chúng ta đi khỏi chỗ này trước đã.”
“Vậy… còn ta thì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play