Bọn họ vừa rời đi, sơn động lập tức trở nên vắng lặng hẳn. Bạch Yến ra ngoài, còn Ngân Lâm Lang thì trông mấy đứa nhỏ. Giờ y đã ngày càng thuần thục hơn, mấy con sư tử con cũng lớn lên không ít, mà đứa nào cũng rất biết nghe lời.
Đồ Kiều Kiều bảo chúng đừng quậy phá, thì chúng thật sự không quậy. Cùng lắm chỉ là mấy anh em nô đùa một chút, nhưng chưa bao giờ gây rối, khiến cô rất vừa lòng với đám con nhà mình.
Đồ đạc trong nhà phần lớn là do bọn họ tích góp dần dần. Một phần khác là quà tặng sau mỗi lần cô sinh con. Cô đã lót chăn lông lên mấy cái giường trong sơn động, nằm vừa ấm lại vừa dễ chịu.
Hôm nay cô định tặng một bộ cho cha mẹ cô, một bộ cho cha mẹ Lạc Trì. Dù gì cũng là trưởng bối, không thể bên trọng bên khinh. 
À đúng rồi, còn cả vu y nữa. Vu y cũng không thể thiếu, dù sao lần này cô có được không ít chăn lông, chẳng cần phải tiếc mấy thứ ấy.
Tối đến, Lạc Trì lại trở về. Lúc này hắn mới nhận ra thiếu mất hai thú nhân.
“Bọn họ đâu rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play