Từ lời kể của Diệp Vân Noãn, hắn mới hiểu ra thì ra cậu không phải do đi lạc rồi vô tình nhảy lầu, mà phía sau còn có uẩn khúc khác.
“Hồi đó tôi bị chuốc thuốc, cả người lơ mơ, tuy cơ thể mềm nhũn không có sức nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, vẫn cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh.” Diệp Vân Noãn dừng lại một chút, ánh mắt xuyên qua bức tường cao của trang viên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm phía xa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cứ như đang kể chuyện của người khác chứ không phải chính mình. “Tôi nghe thấy lúc ấy trợ lý của tên họ Giả đang nói với một người khác rằng, mong người đó sẽ hài lòng với món quà mà Giả tổng tặng cho hắn. Món quà đó... chính là tôi.”
Nói đến đây, Diệp Vân Noãn hơi cười khổ, sau đó tiếp tục: “Bọn họ còn nhắc tới một lô hàng gì đó, chuyện xoay vòng tiền và việc làm sổ sách cho công ty. Người kia cũng gật đầu lia lịa, nói cứ để hắn lo hết. Sau đó tôi lại nghe họ nói, nếu tôi tỉnh dậy rồi lật tẩy mọi chuyện thì phải làm sao. Trợ lý đó liền nói…”
Vì để chiều theo tốc độ đánh chữ “rùa bò” của Husky, Diệp Vân Noãn nói chậm như thể đang đọc từng chữ cho tiểu học sinh chép chính tả. Vậy mà hắn lại gõ nhanh một cách bất ngờ, không bao lâu đã miễn cưỡng nhớ được hết mấy câu cậu vừa kể. Đến khi thấy Diệp Vân Noãn dừng lại, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn.
Đôi mắt tròn xoe ướt rượt mang đầy vẻ vô tội của một chú chó nhỏ khiến Diệp Vân Noãn trong lòng mềm nhũn. Cậu duỗi tay định nắm lấy móng vuốt hắn xoa xoa dỗ dành, nhưng đáng tiếc ngón tay lại xuyên qua cơ thể hắn, không chạm vào được. Cậu khựng lại, bất lực cười khẽ, tiếp tục nói: “Trợ lý kia nói, chỉ cần khiến tôi nghiện thì sẽ không lo tôi mở miệng nói lung tung nữa. Đã vậy còn có thể khiến tôi ngoan ngoãn cống hiến cho công ty mãi mãi.”
Husky hoàn toàn không hiểu “nghiện” là cái gì, cũng không biết nghiện là kiểu gì. Nhưng nhìn sắc mặt Diệp Vân Noãn trầm xuống, hắn theo bản năng cảm thấy chắc chắn đây là chuyện chẳng tốt đẹp gì. Thế là hắn đưa móng vuốt lên muốn an ủi anh, tiếc là lại lần nữa xuyên qua người cậu.
Diệp Vân Noãn nhìn biểu cảm ngơ ngác đáng thương của hắn thì bật cười khẽ một tiếng, nói: “Được rồi, nghỉ ngơi chút đi, cử động cái móng vuốt một tí, không tí nữa bị cứng đơ đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT