Thấy con người không thèm để ý đến mình, Husky càng ra sức tỏ vẻ ân cần, không ai dạy cũng biết tự bật chế độ dễ thương làm nũng. Toàn thân lông xù phấn hồng bồng bềnh, nhìn chẳng giống một chú Husky tí nào mà y như chó bông gắn pin. Tiếc là con người kia ý chí sắt đá, vẫn không thèm nhìn hắn lấy một cái. Husky vừa thấy tủi thân, vừa không cam lòng bỏ cuộc. Dù sao thì con người nhà mình tốt như vậy mà!
Bên kia, chú chó Shiba sau khi bị Husky châm ngòi một trận, vốn tiếng chó phổ thông đã không giỏi lắm, giờ lại bắt đầu hơi lo lắng. Lưỡng lự không biết có nên đứng dậy tỏ vẻ tích cực một tí không. Lỡ đâu con người nhà mình ngoan ngoãn học theo cái thứ dở hơi này thì chết dở!
Trương Diệc với con chó ngốc nhà mình đúng là bó tay. Người khác thì chăm chỉ, còn con chó nhà mình thì lười chảy nhớt, đến mức tổ chương trình đứng bên cạnh suýt cười chấn thương sọ não. Mặt Trương Diệc đỏ lên, quyết tâm kéo nó dậy cho bằng được. Tiếc là Shiba lười đến tận xương, nửa thân trên bị anh bế lên, nửa thân dưới vẫn nằm bẹp trên mặt đất như con cẩu… chết, bị anh kéo lê đi mà không nhúc nhích tí nào.
Trương Diệc: “……”
Nhân viên tổ chương trình: “……” Ha ha ha ha, nếu con cẩu này mà đã “chết” thì chắc chắn là chết vì lười!
Trong khi đó, Husky đang hăng hái làm việc lại như thể trước mắt mình vừa mở ra một cánh cửa mới, một thế giới hoàn toàn khác biệt — thì ra có thể chơi với con người kiểu này nữa cơ à!
Tiếc thay, vừa quay đầu nhìn thấy mặt con người nhà mình, đẹp thì có đẹp đấy, nhưng lạnh như tiền, lạnh đến mức khiến người ta phải hỏi "Ủa rồi tui sai chỗ nào?" — hắn lập tức ngoan ngoãn: Không, không dám học QAQ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT