Nhìn thấy Husky biến thân thành chó bùn, đám người trong tổ chương trình nhịn cười đến đỏ cả mặt, cười không dám cười, lỡ chọc giận Tổng Hạ, ảnh phất tay áo đi luôn thì toi! Bên cạnh đám dân làng bu lại xem thì chẳng có tí gánh nặng tâm lý nào, vừa bóc hạt dưa vừa chỉ vào con chó bùn cười ha hả:
“Nhìn ghê thế kia còn có ai thèm? Không thì nếu anh không muốn nuôi nữa thì để lại cho tụi tui nấu lẩu luôn cho rồi ha ha ha!”
Vừa mới bị dọa sấp mặt xong, Husky lại bị đòn tinh thần thêm lần nữa. Nghe đồn con người định ăn thịt mình, hắn sợ đến mức sắp hộc máu, mặt mày tội nghiệp nhìn về phía “người thân” nhà mình, cổ họng phát ra tiếng tru nức nở đầy cầu xin:
" Khônggg... đừng đưa tôi đi, tôi không muốn bị ăn thịt đâu, xin anh đó QAQ..."
Hạ Cẩm Trình mặc kệ hắn, đến nhìn một cái cũng không thèm, chỉ gật đầu với nhân viên tổ chương trình, định trước tiên đưa con ngốc này về rửa cho sạch sẽ, vốn dĩ thân thể đã yếu, dính thêm tí bùn đất lại đổ bệnh thì mệt xác.
Husky thấy anh không trả lời, suýt nữa khóc luôn, trong lòng hoảng loạn tột độ. So với bị ăn thịt, thứ hắn sợ hơn là con người không muốn hắn nữa. Nhưng hắn cũng chẳng dám phát ra tiếng nào để gây sự chú ý, bởi vì... bộ mặt đen thui của con người thật sự quá đáng sợ, quá đáng sợ QAQ, hắn không dám chọc giận anh thêm nữa.
Trên đường về, Husky ngoan ngoãn im thin thít, không dám kêu một tiếng. Hạ Cẩm Trình thì vẻ mặt như tượng đá, không thể đoán nổi đang nghĩ gì, không khí trầm mặc như bão giông sắp đổ xuống, làm Husky chỉ muốn chui xuống đất trốn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT