Đoạn Tri Vi đương nhiên vẫn chưa ngủ, có một con yêu quái không đầu đang ngồi ngay ngắn trên giường thì ai mà ngủ cho được.

Căn phòng chật hẹp chỉ có ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, trên vách đất bên cạnh có khoét một lỗ nhỏ tạm gọi là cửa sổ. May mà đêm nay trăng đủ sáng, vài sợi ánh trăng mỏng manh khó khăn lắm mới lọt qua được ô cửa sổ mờ bụi. Con phi đầu man kia cũng tốt bụng, phất tay một cái, ngọn đèn dầu leo lét lập tức bùng lên to hơn, soi sáng cả căn phòng.

Vốn đang là mùa hạ, giờ lại càng thêm nóng, Đoạn Tri Vi vừa lau mồ hôi vừa nhìn quả cầu lửa kia.

“Nô gia là yêu tốt.” Phi đầu man chậm rãi lên tiếng.

Đoạn Tri Vi nhìn nàng bằng ánh mắt hoài nghi.

Phi đầu man vội nói: “Nô gia thật sự là yêu tốt, trước đây vẫn luôn ở vùng Cửu Giang quận, công tử của huyện lệnh ở đó thường dẫn một đám ăn chơi trác táng ra sông trêu ghẹo những nữ khách qua lại. Ban đêm nô gia giả làm tỳ bà nữ, dọa cho bọn họ không dám làm trò vô lại đó nữa.”

Đoạn Tri Vi kinh ngạc đến mức miệng có thể nhét vừa một quả trứng gà: “Vậy con phi đầu man dọa người trên sông Tầm Dương được kể trong buổi giảng kinh ở chùa Đại Từ Ân là ngươi à.”

Phi đầu man lấy tay che chiếc mũ có rèm, làm bộ e thẹn: “Ghét thật, nô gia tên là Lạc Đầu Thị. Gọi phi đầu man nghe thô lỗ quá.”

Đoạn Tri Vi “…”

Lần này Lạc Đầu Thị tìm đến là vì thân và đầu của mình giận nhau, nàng hy vọng Đoạn Tri Vi có thể nấu một món thịt ngon để chúng làm lành.

Lạc Đầu Thị oán giận: “Cái đầu đó cực thích ăn ngon, làm nô gia béo lên không ít, nên mới cãi nhau.”

Đầu của nàng ta đêm nào cũng lén lút ăn vụng ở khắp các quán xá trong thành Trường An, hôm nọ chỉ là không may bị người bán bánh bột mì trông thấy.

Đoạn Tri Vi lấy một quả thanh mai trong bình ra nhai: “Chẳng phải các ngươi lấy béo đẫy đà làm đẹp sao.” Hàng xóm thấy nàng đều nói một câu, Đoạn nương tử trông cũng thanh tú, tiếc là gầy quá, làm nàng sinh lòng hoài nghi về gu thẩm mỹ của mình.

Lạc Đầu Thị làm bộ muốn đứng dậy múa: “Nô gia là yêu quái sinh ở nước Sở, nương tử chưa nghe câu ‘Sở vương thích eo thon’ sao.”

Đoạn Tri Vi thở dài, hỏi: “Là loại thịt gì?”

Lạc Đầu Thị lộ vẻ mặt mơ màng: “Đó là một loại mỹ vị tuyệt đỉnh.”

Thấy nàng đang chìm trong hồi ức, Đoạn Tri Vi bèn hỏi dò: “Chắc chắn là các ngươi không ăn thịt người chứ?”

Lạc Đầu Thị tỏ vẻ bị xúc phạm: “Xin đừng sỉ nhục phẩm vị của nô gia.”

Đoạn Tri Vi mặt đầy nghi ngờ, vừa định từ chối thì con yêu kia như đọc được suy nghĩ, vội nói: “Sau khi xong việc nhất định sẽ hậu tạ.”

“Thành giao.”

Sáng sớm hôm sau, sau khi giao hết việc làm bữa sáng cho Đoạn đại nương, Đoạn Tri Vi quyết định làm món thịt chưng đường. Món này là một món ăn của Hồ Bắc, chắc hẳn sẽ hợp khẩu vị của Lạc Đầu Thị.

Đầu tiên, nàng rửa sạch thịt heo, cắt thành từng miếng dài hai tấc, rộng bốn phân, cho vào bát, thêm hành thái, gừng băm, đường đỏ, bột gạo, nước tương, rượu gia vị, nước tiêu, mật ong vào trộn đều rồi ướp. Sau đó, nàng xếp ngay ngắn các miếng thịt vào trong một cái bát lớn, đặt lên xửng hấp dùng lửa lớn chưng một canh giờ.

Tiếp đến, Đoạn Tri Vi lấy một cái bát sứ thô, pha một ít nước đường đỏ để sang một bên.

Hôm nay Tô Mộc lại đến đúng giờ, ngày nào hắn cũng mua rất nhiều bánh hồ, bánh trứng hoa hòe, chỉ hận không thể gánh cả quang gánh tới. Hắn nói từ ngày Viên đô úy mặt lạnh như tiền từ sáng đến tối ăn bữa sáng ở đây, cơ hàm căng cứng của ngài ấy cũng giãn ra. Người dưới trướng làm việc cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Việc này làm Đoạn Tri Vi vui vẻ tặng thêm cho hắn một cái bánh hồ. Hiệu ứng quảng cáo của Tô Mộc quả là không đùa được, nghe nói đô úy tứ phẩm thích ăn sáng ở quán này, khách tìm đến vì danh tiếng cũng nhiều hơn hẳn. Ngày nào trước cửa cũng xếp hàng dài, Đoạn đại nương vừa nướng bánh vừa lẩm bẩm hôm nay nhất định phải thuê thêm người.

Nửa canh giờ trôi qua, Đoạn Tri Vi thấy cũng gần được, bèn mở nắp xửng hấp, xới cho thịt tơi ra, rồi đổ bát nước đường đỏ vào chưng thêm một lát nữa.

Một mùi thịt ngọt ngào len lỏi qua khe hở của xửng hấp bay ra, khiến người đi đường cũng phải ngoái đầu nhìn lại. Điều này làm Đoạn Tri Vi rất đắc ý.

Đợi đến khi đủ thời gian, Đoạn Tri Vi nhấc nắp xửng, úp ngược bát thịt ra đĩa. Thịt trông sắc đỏ óng ả, hương thơm nồng nàn.

Đoạn Tri Vi nếm thử một miếng ở rìa, chỉ cảm thấy vị tươi ngọt đậm đà, béo ngậy mà không ngán. Thịt được hấp vừa tới, mềm ngon, tan ngay trong miệng, mặn mà lại có vị ngọt.

Đoạn Tri Vi hài lòng gật đầu, nàng bưng đĩa thịt đến chỗ Đoạn đại nương. Đoạn đại nương miễn cưỡng khen: “Thịt này trông cũng sáng sủa bắt mắt đấy.”

Như sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Đoạn Tri Vi, Đoạn đại nương cẩn thận nói: “Tri Vi à, thịt của con ngọt quá, chưa thấy quán ăn nhà ai làm thịt mà lại cho đường cả.”

Ở triều đại này, do các yếu tố kinh tế, văn hóa, giới thượng lưu chuộng thịt dê hơn. Nhưng thịt dê giá đắt, hơn nữa quán ăn nhà họ Đoạn vốn hướng đến tầng lớp bình dân, nên chủ yếu dùng thịt heo. Đoạn Tri Vi đã chuẩn bị sẵn một loạt món như thịt chưng đường, thịt anh đào, giò heo Đông Pha, không ngờ người Trường An lại không chuộng vị này.

Cũng phải, dù sao đây cũng là thành Trường An, nơi mà người ta uống trà hay ăn sữa đặc cũng phải cho muối và hành…

Chưa đến trưa, ngoài mấy đĩa thịt chưng đường không ai hỏi tới, các món khác đều đã bán sạch. Đoạn đại nương tiếc của, đành cùng Đoạn Tri Vi ăn hết mấy đĩa thịt chưng đường, kết quả là ngấy đến mức phải uống nước liên tục, làm lòng tự trọng của Đoạn Tri Vi bị tổn thương nghiêm trọng.

Đây là hậu quả của việc không nghiên cứu thị trường kỹ lưỡng. Người Thục thích cay, người Giang Nam mới thích ngọt. Đoạn Tri Vi lãng phí chỗ thịt này, chỉ đành tự nhận mình xui xẻo.

Nàng mang một đĩa thịt chưng đường ra sân sau tìm Lạc Đầu Thị, chỉ thấy đối phương vén tấm lụa trắng trên mũ lên, cúi cái cổ thon dài nhìn thoáng qua rồi lại rụt về, vẫy tay đầy thất vọng.

“Đó là một loại thịt gà,” Lạc Đầu Thị như chìm vào hồi ức: “Hôm đó ta giả dạng làm một nữ tử của giáo phường giỏi đàn tỳ bà để lẻn vào một bữa tiệc trong phủ. Bữa tiệc đó xe ngựa ngát hương, nhạc kịch vang lừng, các món trong tiệc thiêu đuôi có tôm nướng quang minh, ngọc lộ đoàn, đơn lung kim nhũ tô…”

Lạc Đầu Thị có vẻ rất thất vọng: “Tiếc là đám thị vệ canh phòng quá nghiêm ngặt, ta và một con tiểu hồ ly trên núi Chung Nam chỉ trộm được một con gà. Đó là một con gà nguyên con, chiên vàng óng, da ngoài giòn rụm, bên trong tươi mềm mọng nước.”

Đoạn Tri Vi thầm nghĩ: “Hai người các ngươi giả làm mỹ nhân tuyệt sắc của giáo phường chỉ để đi trộm một con gà thôi à?” nhưng không dám đắc tội với nàng, chỉ đành hỏi: “Phủ nào vậy?”

Lạc Đầu Thị dường như muốn lắc đầu, cuối cùng chỉ có chiếc mũ là lắc lư trái phải: “Chuyện nhiều năm trước rồi, nghe nói tòa nhà đó giờ bị ma ám, mạng nhện giăng đầy.”

Đoạn Tri Vi thầm nghĩ: “… Con ma ám đó chính là ngươi chứ ai.”

Đoạn Tri Vi nghĩ mãi không ra đó là loại gà gì, đến chiều lúc làm món thịt tẩm bột chiên giòn mà cả người vẫn ngẩn ngơ. Lúc Tô Mộc tan sở ghé qua mua thịt chiên đưa tiền cho nàng, hắn phát hiện nàng đang ngẩn người.

“A, thật ngại quá,” nàng vội hoàn hồn, thấy bộ quan phục màu xanh nhạt của Tô Mộc, bèn hỏi dò: “Lang quân có từng nghe qua một loại gà, chiên giòn rụm mà vẫn giữ được nguyên con, bên trong lại tươi mềm mọng nước không?”

Không ngờ Tô Mộc tuy quan nhỏ mà kiến thức lại rộng: “Ta từng nghe thúc phụ của một vị phò mã kể, nghe nói là do đầu bếp của nhà Lễ Bộ thị lang trước đây làm ra. Món đó phải chưng trước rồi mới chiên, xương thịt tách rời, ăn vào vừa giòn vừa mềm.”

Được gợi ý, Đoạn Tri Vi vỗ trán một cái nói: “Đúng rồi, đây chẳng phải là món hồ lô gà trứ danh của Tây An sao.”

Nghe nói món này do đầu bếp của Lễ Bộ thượng thư họ Vi sáng tạo ra. Vị đầu bếp này cực kỳ kỹ tính trong ăn uống, đặc biệt là với thịt gà, thế nên ông đã sáng tạo ra cách chế biến gà cầu kỳ, vừa luộc, vừa chưng, cuối cùng mới chiên dầu. Vì dùng dây gai buộc chặt cả con gà lại trông giống quả hồ lô, nên món ăn này có tên là hồ lô gà.

Đoạn Tri Vi đi mua một con gà nguyên con, sau khi xử lý xong thì cho vào nước sôi luộc khoảng nửa canh giờ. Sau đó, nàng đặt gà vào bát chưng, đổ nước dùng ngập mình gà, thêm rượu vàng, muối, hành, gừng, tỏi, quế, hoa hồi. Nàng cho gà vào xửng hấp chưng thêm một canh giờ nữa.

Trong lúc chờ chưng gà, nàng lại chạy đi chuẩn bị bánh hồ cho ngày mai. Đoạn đại nương thấy hơi nước từ xửng hấp bốc ra nghi ngút, không khỏi nói: “A di đà phật, cả buổi chiều chỉ làm một con gà, thật là tốn công.”

Đoạn Tri Vi nói: “Đây là khách đặt trước, sau này không làm nữa.”

Nói đùa chứ, quán nhỏ của nàng nằm ở đoạn đường vắng, khách đến đều là dân thường hoặc quan nhỏ cấp thấp. Món hồ lô gà này tốn công tốn sức như vậy, giá cả không thể nào đặt quá thấp. Dù có ngon, cũng chưa chắc có bao nhiêu người mua.

“Đợi sau này mở quán lớn rồi tính,” Đodạn Tri Vi nhìn hơi nước không ngừng bốc lên từ xửng hấp mà nghĩ.

Sau khi gà chưng xong, nàng phủ một lớp bột năng mỏng lên, rồi nghiến răng đổ nửa nồi dầu vào chảo sắt, đun lửa lớn đến khi dầu nóng già tám phần. Nàng đặt gà úp lưng vào chảo, vừa tưới dầu vừa định hình cho gà.

Đoạn Tri Vi không ngừng dùng muôi múc dầu nóng rưới lên mình gà, mùi thơm của dầu chiên nhanh chóng lan tỏa, khiến những khách đến mua thịt tẩm bột chiên giòn cũng phải ngó vào bếp. Đợi đến khi gà chiên vàng óng, Đoạn Tri Vi dùng tay nắn lại con gà thành hình quả hồ lô, đặt vào đĩa, kèm theo một đĩa muối tiêu rang, rồi cho vào hộp cơm chờ Lạc Đầu Thị đến lấy.

Đoạn đại nương vén rèm bước vào, thấy con gà chiên giòn rụm, bèn nói với Đoạn Tri Vi: “Thực khách bên ngoài đều tò mò con đang chiên cái gì bên trong, bưng ra cho họ xem một chút đi.”

Đoạn Tri Vi xoa xoa cánh tay: “Không được không được, làm con gà này tốn công lắm.” Một con gà chỉ bán 30 văn, tốn nửa ngày công sức, vừa chưng vừa luộc lại vừa chiên, còn tốn nửa nồi dầu, ít nhất phải bán được 90 văn.

Đoạn đại nương rất kinh ngạc: “Bán đắt như vậy, có ai mua không?”

“Bán không hết thì con tự ăn.”

Đoạn Tri Vi tổng cộng làm ba con gà, người hỏi thì nhiều mà người mua thì ít. Một con giao cho Lạc Đầu Thị, một con bán cho hai vị văn nhân nói là mua về nhắm rượu, con cuối cùng là dành cho Viên Thận Kỷ, người tan phiên trực vào lúc chạng vạng.

Hắn chỉ tình cờ đi ngang qua, không chịu nổi sự chào mời nhiệt tình của Đoạn Tri Vi, đành phải móc ra 90 văn mua con gà đó.

Đêm nay, sao trời điểm xuyết trên bầu trời vô tận, gió hè mát rượi thổi qua. Viên Thận Kỷ ngồi ăn tối dưới mái hiên trong hoa viên nhà mình.

Hắn xưa nay sống đơn giản, cả phủ chỉ có hai vợ chồng lão quản gia họ Ngũ, cơm nước cũng đạm bạc, thường ngày chỉ cần bánh chưng chay cho no bụng là được. Hôm nay mở hộp hồ lô gà ra, con gà chiên vàng giòn rụm, bất giác cũng làm hắn thèm rượu. Hắn sai quản gia mang lên một bầu rượu Bá Lăng.

Viên Thận Kỷ ăn một miếng, lớp da ngoài của con gà hồ lô là một lớp vỏ giòn mỏng, cắn một miếng nghe tiếng “rắc” giòn tan. Thịt bên trong tươi mềm mọng nước, chấm thêm chút muối tiêu lại có một hương vị khác biệt. Hắn lại uống một ngụm rượu trắng cay nồng, ngắm nhìn trời sao và ánh đom đóm lấp lánh, bỗng thấy giữa cuộc đời trôi nổi cũng có được nửa ngày thanh nhàn.

Ngày hôm sau, trước cửa quán nhà họ Đoạn, khách mua bánh hồ lại xếp hàng dài. Đoạn Tri Vi bận đến chân không chạm đất. Đoạn đại nương hôm nay lại thay một bộ váy lựu bắt mắt, động tác có vẻ chậm hơn hẳn.

Một cơn gió thoảng qua, mang theo một mùi hương nồng đượm. Khác với mùi dầu mỡ từ chảo rán, đây dường như là mùi hương đậm đà của châu ngọc. Các thực khách ngừng trò chuyện, đồng loạt nhìn về phía nguồn hương. Một chiếc xe lọng che tinh xảo đỗ ngay ngoài quán. Người xưa yêu hương, xe thường được quét một lớp hương liệu quý giá, giá cả cao đến mức khiến người ta phải chép miệng.

Cậu tiểu mã phu dừng xe rồi vội vàng đặt một chiếc ghế đẩu trước rèm xe, một nương tử từ trên xe chậm rãi bước xuống.

Nương tử này mặc xiêm y lụa là, mày như núi xa, da trắng hơn tuyết. Chỉ có hai sợi dây đỏ dài trên cổ là trông có vẻ hơi ma mị.

Thấy Đoạn Tri Vi đang tròn mắt nhìn mình, nàng mỉm cười nói: “Đoạn nương tử không nhận ra thiếp sao?”

Nương tử kia cười mắt long lanh, lúc này Đoạn Tri Vi mới hoàn hồn, nhận ra mùi thơm cổ xưa thoang thoảng rồi nói: “Thì ra là ngươi à, đầu của ngươi đẹp thật.”

Nương tử kia cười lớn sảng khoái: “Hôm nay thiếp đến từ biệt Đoạn nương tử, để trở về Cửu Giang quận.” Dứt lời, nàng dúi một hũ sành vào tay Đoạn Tri Vi, rồi lên xe rời đi trong ánh mắt của mọi người.

Đoạn đại nương vội chạy tới mở hũ sành ra xem, không khỏi kêu lên một tiếng “Ối”.

Nghe tiếng kêu của bà, Đoạn Tri Vi mới ngửi thấy mùi hồ tiêu nồng nặc. Nàng cúi đầu nhìn, trong hũ sành đầy ắp hồ tiêu.

Đoạn đại nương lập tức mang hũ hồ tiêu chạy ra sân sau chôn dưới gốc cây lê rồi nói: “Bình hồ tiêu này, e là đổi được cả một nén vàng đấy.”

Nhìn bình hồ tiêu bị chôn xuống dưới gốc cây, Đoạn Tri Vi cảm thấy vụ mua bán này quá hời, sau đó mới sực nhớ ra, vậy còn chuyện của vị đô úy mặt lạnh kia thì phải giải thích thế nào?

Đô úy à, vì một hũ hồ tiêu quý hơn vàng, ta đã thả yêu quái đi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play