Bắc nội, Vô Vi điện.
“Ngự sử Tôn giám sát không rõ, tố cáo sai trái, lui về tự xử đi.”
Chỉ một câu nhàn nhạt của lão Hoàng đế, vở kịch do Tam hoàng tử đứng sau xúi giục Tôn ngự sử dàn dựng liền bị chấm dứt trong chớp mắt. Kết luận đã được định đoạt một cách dứt khoát: kẻ vu cáo Thái tử – Tôn ngự sử – phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Thoạt nghe chỉ là “tự xử”, nhưng với hàng ngũ ngự sử Đại Khải, đó chẳng khác nào một bản án tử.
Bởi lẽ ở Đại Khải, đài ngự sử có một chế độ gọi là “Hoàng quyển”. Hoàng quyển là một cuốn sổ màu vàng, dùng để ghi chép mọi sơ suất trong công việc của từng ngự sử. Bất kể là tố cáo sai, hay là việc quả thực có quan viên làm trái phép luật mà không bị luận tội, đều được tính là thất trách của ngự sử.
Mức phạt cho việc thất trách, nhẹ thì bị phạt tiền, nặng thì xử tử, phân theo từng cấp độ dựa vào tính nghiêm trọng của sự việc.
Nhưng điều chắc chắn là — dù chỉ bị phạt ở mức thấp nhất, cũng là phạt tiền trên vạn lượng — thì với một ngự sử sống chật vật, mức phạt này cũng đủ khiến hắn nợ nần chồng chất. Chức vị của ngự sử vốn không cao, bổng lộc tất nhiên cũng chẳng nhiều. Ở kinh thành – vùng đất tấc đất tấc vàng, chi tiêu khắp nơi, muốn sống qua ngày vốn đã chẳng dễ dàng gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT