Lúc này tâm trạng của Thẩm Lý chính là hối hận, vô cùng hối hận.
Không phải hối hận vì đã đến thăm Thái hậu. Dù gì sau khi nghe tin Thái hậu lâm bệnh, y vốn đã định đến Thái Cực cung một chuyến, sau đó lại có Vương phu nhân—mẹ của Hàn Nhạc Phong—nói rằng y là đến Đông cung sau khi thăm Thái hậu, dù cho Thẩm Lý có là kẻ ngốc, cũng phải biết rõ là vào lúc này, thân là vãn bối, nên làm gì.
Y chỉ là hối hận… rõ ràng lúc y đến thì Thái hậu còn chưa tỉnh, vậy mà tại sao khi An công công dâng lên một đĩa bánh rán anh đào, y lại nghĩ “ăn xong rồi hẵng đi”?
Cái bánh rán anh đào kia thì ngon đến mức nào chứ?
…Thôi được rồi, đúng là ngon thật.
Nhân bánh được làm cầu kỳ, màu sắc vàng óng, cắn một miếng là lớp vỏ giòn rụm, bên trong lại mềm, vừa mặn vừa ngọt, tầng tầng lớp lớp hương vị quyện lại, bùng nổ đến mức không nói nên lời.
Chỉ cần bày ra ở đó thôi đã là một tác phẩm nghệ thuật rồi, Thẩm Lý căn bản không thể cưỡng lại được. Ngon đến mức muốn vừa ăn vừa lắc đầu lắc cổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT