“Cậu bạn Tư thân mến, cậu đúng là kiểu người mãi mãi sẽ không làm huấn luyện viên phải thất vọng ha.” Nhậm Dương ngồi vắt chéo chân, miệng ngậm cây kẹo mút, nhàn nhã cười nhạo, tựa lưng lên lưng của Tư Viễn Phương.
Trên sân huấn luyện không có ghế, cái lưng của Tư Viễn Phương cứ thế thành cái ghế chuyên dụng của hắn luôn rồi.
Mọi người giờ đã luyện được thần thái như không mà vừa chống đẩy vừa hít đất, hoàn toàn quen với chuyện cứ thỉnh thoảng bị lôi ra huấn luyện bổ sung. Đến mức mà nếu một ngày không bị thêm bài, tối về nằm ngủ còn thấy trống vắng khó chịu.
“Ông già này hôm nay lại lấy cớ gì để mò lên ký túc xá của tụi mình thế?” Lộ Lan tò mò hỏi. Mỗi lần huấn luyện viên lên là lại kiếm được một lý do mới, như chơi xổ số lý do vậy.
Có bạn học còn coi đây là cách giải trí trong đau khổ, nghĩ xem hôm nay lý do huấn luyện bổ sung là gì, biết đâu nghe xong còn giải trí hơn coi sitcom.
Cây kẹo có vẻ quá ngọt so với khẩu vị của Nhậm Dương, hắn liếm liếm vài cái rồi rất chi là tự nhiên... nhét luôn vào miệng Tư Viễn Phương.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát rồi mới mở miệng: “Đêm dài dằng dặc, huấn luyện viên tôi đây cô đơn gối chiếc không ngủ được, cho nên tới rủ các cậu ngắm trăng, bàn chuyện lý tưởng nhân sinh cho nó so deep.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play