“Không phải, tôi nói nè Phương ca, vì cái chuyện vớ vẩn này mà nửa đêm hai giờ rưỡi ông gọi tôi ra ngoài, ông còn là người không?”
Vì Tư Viễn Phương gọi tới gấp, Tần Tửu Ca đến cái áo khoác cũng chưa kịp mặc, đã vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Kết quả là cái tên này lại bắt đầu luyên thuyên mớ chuyện trên trời dưới đất, Tần Tửu Ca lúc này vừa rét vừa khó chịu, bực tới mức rũ tóc ra sau rồi lại sán lại gần người Tư Viễn Phương thêm chút nữa, thiệt sự là lạnh muốn rớt nước mũi luôn.
Tư Viễn Phương ngồi trên băng ghế dài, mặt không cảm xúc, đèn đường màu vàng nhạt chiếu lên mặt anh, nom có chút... hiu quạnh.
“Tôi thấy có gì đó kỳ lạ lắm. Cậu không biết đâu, lúc tên đó đi, ánh mắt nhìn lảng đi thấy rõ. Tám phần là để mắt tới con chó nhà tôi rồi.”
Anh dùng vai hất nhẹ Tần Tửu Ca ra, khuỷu tay chống lên đùi, hai tay đỡ cằm, trong mắt lộ vẻ trầm tư sầu đời.
Tần Tửu Ca cười bất lực, vỗ vỗ vai Tư Viễn Phương:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play