Trong lúc đợi Tư Viễn Hàng thay đồ, Lâm Tu Tư đứng ngoài cửa thật ra đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Dù sao thì trừ cái lần phải chờ ai đó đi WC ra, đã nhiều năm rồi chẳng có ai dám để hắn đứng chờ ngoài cửa thế này.
Lâm Tu Tư hơi mất hứng liếc sang màn hình camera giám sát, trong ánh mắt hắn vẫn mang theo chút ngông nghênh, kiểu kiêu căng không hợp tuổi.
Có người từng nói quá lên rằng ông trời hình như đặc biệt ưu ái người đàn ông này, vừa ban cho hắn vẻ ngoài khiến năm tháng phải dừng lại mà ngắm, vừa để hắn giữ nguyên cái dáng vẻ kiêu ngạo ngông cuồng thuở thiếu thời.
Dù năm nay đã 34 tuổi, cũng đã trải qua đủ kiểu trắc trở, nhưng khí chất ngang tàng từ thời niên thiếu của hắn vẫn chưa hề phai nhạt.
Đối diện với tay nắm cửa bằng kim loại sáng loáng, Lâm Tu Tư nhìn cái bóng phản chiếu của mình mà trong lòng không khỏi thấy vui, lại âm thầm đọc lại bài đánh giá nào đó, không biết ai tri kỷ viết cho mình:
"Đúng là mình ghê thật." 
“Vào đi.” – Tư Viễn Hàng tự tay mở cửa. Vừa ngước mắt lên thì ánh nhìn liền chạm ngay vào ánh mắt của Lâm Tu Tư.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play