Tư Viễn Phương nhìn hắn với biểu cảm có phần thiếu kiên nhẫn:
“Không biết thổi cho nguội rồi hẵng ăn hả? Đường đường là đàn ông con trai mà ăn cháo cũng phải đòi cái muỗng. Cằm ngắn à?”
Phải biết là anh vốn dĩ không có cái thói quen cho người khác mượn muỗng của mình dùng đâu nhé.
Nhậm Dương chống cằm, có chút buồn cười nhìn anh:
“Này bảo bối, nếu tôi nhớ không lầm thì người bị đâm hôm nay là tôi chứ nhỉ? Sao tự nhiên cậu nổi lửa dữ vậy?”
So với hai hôm trước, hôm nay Tư Viễn Phương nhìn qua rõ ràng dễ bùng nổ hơn hẳn.
Tư Viễn Phương khẽ hừ một tiếng, không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ đưa tay lục ngăn kéo, tìm ra một bộ đồ ăn dùng một lần còn nguyên bao bì, sau đó tiện tay ném qua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play