Ngụy Diễm ngồi xuống bên cạnh Lương Anh, cung nhân vội vàng dọn thêm bát đũa cho hắn. Hắn không động đũa ngay, mà cầm bát canh của Lương Anh, múc thêm canh cho nàng, miệng thì lẩm bẩm như đang kể chuyện nhà:
“Trước đó mấy lão già kia chẳng biết nhìn sắc mặt người khác, cứ lải nhải không ngừng. Năm nào cũng chỉ lặp lại mấy lời sáo rỗng, chẳng thấy chán.”
Lời này nghe có phần quen thuộc.
Lương Anh chợt nhớ lại những năm nàng còn yêu Ngụy Diễm. Mỗi đêm giao thừa, sau khi yến tiệc trong cung kết thúc, dù muộn đến đâu, hắn cũng sẽ trở về đây. Hắn thường lải nhải oán trách những người kia phiền phức ra sao, còn nàng thì luôn mỉm cười lắng nghe, lòng tràn đầy niềm vui vì nghĩ rằng hắn thật sự xem nơi này như nhà.
Khi ấy, nàng chưa từng để tâm đến mùi hương thoang thoảng lẫn trong hơi rượu trên người hắn – thứ mùi mà giờ nghĩ lại, rõ ràng là từ Tiết Ngưng. Hóa ra, trước khi đến chỗ nàng, hắn đã gặp Tiết Ngưng.
Nghĩ đến đây, Lương Anh không thấy đau lòng hay khổ sở, chỉ cảm thấy châm chọc. Hóa ra mọi thứ đều có dấu vết, chỉ là nàng khi ấy quá ngây thơ, không nhận ra, nên cũng chẳng thể nói mình vô can.
Bữa cơm này, có lẽ chỉ mình Ngụy Diễm thực sự vui vẻ. Hắn múc canh cho Lương Anh, gắp thức ăn cho Văn Kỷ, chẳng màng đến sắc mặt khó coi của hai mẫu tử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT