Dù đã đến độ tuổi không còn trẻ trung, Ngụy Diễm vẫn như một thiếu niên mới biết yêu, mãi không thỏa mãn.
Trong lúc nghỉ ngơi, hắn lại lần nữa đưa tay cởi y phục của Lương Anh. Lần này, nàng cuối cùng cũng có phản ứng. Lương Anh nắm chặt đai lưng, đôi mắt giận dữ trừng hắn, như thể đang chất vấn: “Chẳng lẽ vừa rồi vẫn chưa đủ sao?”
Sự chán ghét trong mắt Lương Anh khiến dục vọng đang bùng lên trong Ngụy Diễm nguội đi đôi chút. Nhưng dáng vẻ tức giận, sống động khác hẳn ngày thường của nàng lại khiến lòng hắn mềm nhũn.
“Ta không làm gì cả,” hắn vội giải thích. “Y phục của nàng bị ta làm bẩn rồi.” Nói đoạn, hắn liếc nhìn bạch y của nàng, nơi đã bị hắn làm vấy bẩn. Một cảm giác ngọt ngào kỳ lạ dâng lên trong lòng khi tai hắn thoáng đỏ. Dường như đó là một dấu ấn, khiến nàng mang hơi thở của hắn. “Cởi áo ngoài ra rồi ngủ tiếp, được không?”
Lương Anh nhắm mắt, cố kìm nén cảm giác ghê tởm. Nàng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Theo quy củ, hậu phi không được qua đêm ở tẩm cung của Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng đã xong việc, thần thiếp xin cáo lui.”
Mùi hương nồng nặc trên màn giường, cảm giác khó chịu trên cơ thể, cùng với nam nhân trước mặt trở nên xấu xí vì dục vọng, tất cả khiến Lương Anh chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này. Nhưng chân nàng còn chưa kịp chạm đất, Ngụy Diễm đã kéo nàng trở lại, ấn xuống sập.
“Ai nói đã xong?” Giọng hắn mang chút tức giận xen lẫn u oán, ánh mắt như đang trách móc, như thể Lương Anh là kẻ phụ bạc sau khi đã chiếm đoạt hắn. “Nếu nàng muốn bỏ chạy, thì việc này sẽ không bao giờ kết thúc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT