Lương Anh dần nhận ra vị thiếu niên mua nàng về, họ Chu, chỉ hơn nàng ba tuổi.
Từ Hổ từng kể với nàng rằng Chu phủ nằm cách nơi này khá xa. Thế nhưng, Chu công tử không lập tức đưa nàng rời đi, mà ở lại thêm hai ngày.
Trong hai ngày ấy, cả ba người họ lưu lại tại một khách điếm. Lương Anh vẫn còn chút e dè vị công tử này, nên khi ngồi cùng bàn ăn cơm, nàng cố ý chọn chỗ gần Từ Hổ.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Từ Hổ cảm thấy ánh mắt thiếu gia nhìn Lương Anh dường như mang theo chút u oán, tựa hồ như muốn nói: “Ngươi chỉ chơi với hắn, không chơi với ta.”
Song, một tiểu cô nương mười tuổi như Lương Anh làm sao nhận ra những điều ấy. Nàng chỉ chăm chú ăn cơm trước mặt, ăn rất nhanh, nhưng từng miếng nhỏ nhắn, cẩn thận. Rõ ràng nàng rất thích món ăn, lại sợ ăn uống không đúng cách sẽ khiến chủ tử phật lòng.
Món ăn ngon đến vậy sao? Từ Hổ nếm thử một miếng, rồi khẽ nhíu mày. Món ăn không tệ, nhưng so với trù sư trong Chu phủ thì kém xa.
Còn Chu Hoài Lâm, ánh mắt hắn lại trở nên dịu dàng. Vừa rồi, chút mất mát trong lòng đã bị dáng vẻ đáng yêu của Lương Anh lấp đầy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play